Để tạo mối quan hệ thân thiết với quan viên trong triều trước hết ra tay từ phu nhân của họ đã là luật bất thành văn. Các vị phu nhân thỉnh thoảng sẽ họp mặt nhằm bồi đắp quan hệ tạo nên một vòng lòng quẩn, ngay cả khi trước cũng có không ít người đến muốn thân cận với Từ Á Ngôn nhưng đều bị y khách sáo từ chối. Y không muốn như những người kia gây bè kết phái, với lại nói chuyện với một đám nữ nhân thật sự rất đau đầu.
Thật không ngờ chỉ trong phút chốc tình thế đã thay đổi, không còn ai đến nịnh nọt y nữa, y phải tự tìm đến nhờ sự giúp đỡ.
Trong hoàn cảnh không người ra tay cứu giúp phải tự tìm đường sống cho mình.
Cẩm Minh biết tin không tán thành với cách làm này của Từ Á Ngôn cho lắm, nếu là Tần Thời, cho dù có đứng trước tình trạng cấp bách như thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ phải cúi đầu xin một ai cả.
Huống chi làm như vậy khác gì nói cho tất cả mọi người biết hắn thật sự có tội.
Cẩm Minh nhíu mày khuyên: “Vương phi, hiện tại vẫn còn thời hạn vài ngày biết đâu lại có thể lật ngược tình thế, người không cần phải làm như vậy, nếu để phía trên biết được chỉ càng thêm gây bất lợi cho vương gia...”
Từ Á Ngôn không để ý đến lời của Cẩm Minh, quay sang Cẩm Tú hỏi: “Viên ngọc châu ngày trước hoàng thượng ban tặng cất ở đâu rồi? Mang ra đây cho ta xem thử.”
Cái mà Từ Á Ngôn nhắc đến là bảo vật trấn thành ở Liêu Quốc, sau khi Liêu Quốc xin hàng đã mang vật này đến cống nạp cho Nam Quốc, là bảo vật vô giá có tiền cũng không mua được. Nghĩ đến công lao của Tần Thời nên Tần Sở lập tức mang vật này ban tặng lại cho hắn, trước nay Tần Thời vẫn không động đến, luôn cất giấu ở trong kho, thỉnh thoảng lôi ra đem nó khoe khoang trước mặt y.
Vật quý giá như vậy mà định đem tặng thật khiến người khác không khỏi líu lưỡi, Cẩm Minh vẫn không buông tha cố gắng khuyên nhủ: “Vương phi!”
Chỉ tiếc tâm ý Từ Á Ngôn đã quyết, cho dù Cẩm Minh có nói thế nào đi nữa cũng không để ý.
Cẩm Minh hậm hực thở phì phò, vương phi làm như vậy quả thật là không nghĩ đến trước sau, ai mà không biết Cao tể tướng vừa bảo thủ vừa cố chấp, là một thanh quan có tiếng, trước kia còn gây không biết bao nhiêu hiềm khích với vương gia, đừng nói là hối lộ, chỉ sợ Từ Á Ngôn chưa bước đến cửa đã bị đuổi đi rồi!
Cẩm Minh uất ức mà không có chỗ để bộc phát, chạy lại với Cố Thương Hàn than vãn: “Ngươi xem vương phi làm gì vậy cơ chứ cách này vốn không có tác dụng, thà rằng cứ tiếp tục tìm chứng cứ còn hơn, ngươi mau đi khuyên vương phi đi, để vương gia biết được nhất định sẽ rất tức giận, thứ mà vương phi muốn tặng là bảo vật trấn quốc của Liêu Quốc đó... này! Sao ngươi lại không nói gì?!”
Mặc cho Cẩm Minh than vãn một mình, đúng lúc này Sở Lâm Vũ vừa đến gật đầu chào hỏi, Cố Thương Hàn cũng cười đáp lại bỏ mặc luôn kẻ phiền phức bên cạnh hỏi Sở Lâm Vũ: “Vương phi đi rồi?”
Sở Lâm Vũ đáp: “Mới vừa đi rồi.”
Cẩm Minh không hiểu ra sao, cho dù thường ngày gã có hơi chậm tiêu so với hai cao thủ này một chút nhưng vẫn nhìn ra vương phi đang tự rước họa vào người. Cố Thương Hàn không nói thì thôi, tại sao một người chính trực như Sở tiên sinh cũng không chịu lên tiếng?
Cố Thương Hàn và Sở Lâm Vũ rất hòa hợp, mỗi người một câu lập tức bỏ mặc Cẩm Minh sang một bên, người ngoài nhìn vào còn không nghĩ Cố Thương Hàn là một người kiệm lời, không thích nói chuyện với người khác.
Cẩm Minh nói đến khàn giọng vẫn không có bận tâm đến, hắn tức giận quát lên: “Hai người để ý đến ta một chút đi được không?!”
Lúc này Sở Lâm Vũ mới ngưng nói cười cùng Cố Thương Hàn, quay qua trấn an Cẩm Minh: “Ngươi cứ bình tĩnh, những thứ ngươi nghĩ đến thì vương phi cùng sẽ lường trước được tự có sắp xếp, ngươi không cần lo lắng như vậy.”
Cố Thương Hàn thì không vui cho lắm nhíu mày nói: “Yên tâm, không phải ai cũng ngu dốt như ngươi.”
“Ta chỗ nào ngu dốt hả?”
Vốn dĩ đã khó chịu từ trước, không hiểu sao nghe những lời này từ Cố Thương Hàn lại càng cảm thấy tức giận. Rõ ràng khi nói chuyện với Sở tiên sinh gã rất dịu dàng, tại sao mỗi lần đối xử với hắn đều rất lạnh nhạt.1. Google ngay trang [ TгùмT ruyệИ.V n ]
Cố Thương Hàn cũng lười để ý khẽ lắc đầu một cái, gã quay qua chào Sở Lâm Vũ rồi lập tức rời đi.
Cũng may Sở Lâm Vũ vẫn còn một chút lương tâm ở lại an ủi Cẩm Minh mới khiến hắn từ từ hạ hỏa không làm ầm lên.
Nhờ có hoàng hậu ra tay giúp đỡ nên Từ Á Ngôn rất dễ dàng gặp mặt được tể tướng phu nhân, mặc dù Cao tể tướng là thanh quan nhưng không có nghĩa phu nhân của ông ta cũng như vậy, trước khi đi Từ Á Ngôn đã tìm hiểu từ trước, so với thượng thư thì bên phía phu nhân của tể tướng vẫn dễ ra tay hơn.
Gặp được Từ Á Ngôn ở đây Cao phu nhân cũng không bất ngờ cho lắm, xưa nay có không thiếu người đến nhờ giúp đỡ, bà ta cũng nhận được không ít vật tốt, chỉ là lần này hơi khác một chút.
Tần Thời giờ như miếng than nóng phỏng tay không dễ động vào, Cao tể tướng cũng đã dặn bà ta dạo này hạn chế ra ngoài càng không nên gặp mặt người của vương phủ, cho nên Cao phu nhân lập tức từ chối thành ý của Từ Á Ngôn.
Nghe nói trước kia tể tướng xuất thân bần hàn, nhờ có chiến công lừng lẫy nên khó khăn lắm mới leo đến chức vị hiện tại, phu nhân này của ông ta cũng là thú về từ khi còn trẻ, cũng không phải danh gia vọng tộc gì. Con người của tể tướng cũng không quá quan trọng hư danh, vậy nên chức vị có cao nhưng thực chất trong nhà chẳng có vật gì đáng giá, đây cũng là điều Cao phu nhân luôn bất mẫn.
Trong lòng đã không sạch sẽ gì cũng rất dễ bị cám dỗ, Từ Á Ngôn cũng không nóng vội mỉm cười nói: “Trước kia ta chưa từng nói chuyện với phu nhân thật là đáng tiếc, hôm qua gặp mặt hoàng hậu mới biết quý công tử mới chào đón trưởng tử đầu lòng, một chút lễ mọn này coi như là quà ta tặng cho đứa nhỏ.”
Từ đầu đến cuối Từ Á Ngôn đều không nhắc đến vụ án của Tần Thời, nhưng Cao phu nhân dù có ngu dốt cũng hiểu được đạo lý không dưng có món đồ từ trên trời rơi xuống. Bà ta dù có tiếc hùi hụi nhưng vẫn từ chối: “Vương phi, thứ này ta quả thật không nhận được, người cũng biết đấy...”
Cao phu nhân chưa nói hết câu Từ Á Ngôn đã thở dài: “Phu nhân đã nói vậy ta cũng không miễn cưỡng nữa. Thật đáng tiếc, ta nghe người ta đồn ngọc châu mang lại điềm may cho hài tử mới sinh, hơn nữa đây lại là bảo vật trấn thành của Liêu Quốc, tiểu công tử mà mang vật này trên người nhất định sẽ thăng quan tiến chức một đời an lành...”
Từ Á Ngôn ra lệnh cho Cẩm Tú thu đồ vật lại, y cũng đứng dậy: “Nếu phu nhân không muốn nhận tấm lòng này ta cũng không dám làm phiền nữa...”
Thấy Từ Á Ngôn thật sự muốn rời đi Cao phu nhân hoảng hốt đứng dậy, khuôn mặt méo mó nở nụ cười lấy lòng.
Bà ta vừa nghe cái gì vậy? Đây chính là ngọc châu của Liêu Quốc đó!
Năm đó Tần Thời chiến thắng trở về, bảo vật này mới được dâng đến, khi ấy có biết bao nhiêu người vào cung chỉ muốn nhìn thấy viên ngọc châu này một lần.
Bà ta cũng từng đến đó nhưng chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy nó từ xa, hôm nay lại dâng tới tận mặt làm sao có thể trơ mắt nhìn nó tuột khỏi tay!
Từ Á Ngôn mỉm cười không để Cao phu nhân khó xử mở lời trước: “Cao phu nhân đã suy nghĩ thông suốt rồi?”
Tặng được ngọc châu đi trong lòng Từ Á Ngôn thật sự rất thoải mái, khi đi ra ngoài còn thoải mái hít lấy một hơi không khí trong lành.
Trời càng ngày càng lạnh, trong nhà lao chắc chắn còn lạnh hơn.
Cẩm Tú dạo này theo Từ Á Ngôn cũng xem như có một chút thân thiết nhưng hiện tại ngay cả nàng cũng không biết Từ Á Ngôn rốt cuộc đang giở trò gì, lúc nãy khi nói chuyện với Cao phu nhân, Từ Á Ngôn cũng không đặt ra điều kiện nào cả, cứ như chỉ đơn giản là tặng một món quà cho trưởng tôn của Cao phủ.
Nhưng nếu đơn giản chỉ là tặng quà sao lại lấy món đồ quý giá như vậy chứ? Thật khiến người ta xót hết cả ruột.
Từ Á Ngôn lắc đầu, hiểu được tâm tình Tú Cẩm không tốt vỗ nhẹ vai nàng một cái nhẹ giọng nói: “Cẩm Tú à, xem ra khoảng thời gian sau ngươi phải rời xa ta một thời gian rồi.”