Bóng Sói Hú

Chương 31: Chương 31




“Nhưng cô vẫn sai rồi!” Cô ấy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười của cô ấy tươi sáng rạng rỡ! “Cô không phục tùng nhưng tôi sẽ, cho dù chỉ giữ được thể xác A Phong thì tôi cũng muốn! Tôi vĩnh viễn không ép A Phong phải lựa chọn, mà trong cuộc sống của A Phong không phải chỉ có tình yêu, hắn còn có trách nhiệm với gia tộc, vinh quang và quyền lợi, tôi - La Rochelle vẫn còn một xuất thân tuyệt vời để đem ra đấu với cô, thứ này cô làm sao để san bằng đây?” Cô ấy kiêu ngạo mà vô cùng tôn quý nhìn tôi “Cho dù cô muốn không màng đến danh phận mà ở cùng một chỗ với A Phong thì cũng phải xem tôi có ban cái đặc ân đó cho cô hay không!”

Tôi thán phục, cực kỳ đối lập là trên phương diện tình cảm, sự chấp nhất và tình cảm sâu nặng của La Rochelle dành cho Phí Như Phong thật sự là vô cùng đáng yêu! Không bao giờ hối hận, cho dù phải dùng hết những gì mình có. Yêu một người đến vậy, là hạnh phúc cỡ nào chứ!

Vẻ mặt tôi không tự chủ được mà trở nên dịu dàng. “La Rochelle, thông minh như cô, cô thật sự muốn để tôi thắng hoàn toàn như vậy sao?”

Móng tay của cô ấy chỏ còn cách da thịt trên cánh tay tôi một tấc

Tôi đã phạm vào tôi kỵ của nhà binh!

Cô ấy chậm rãi buông lỏng tay tôi ra, hơi thở nhẹ nhõm của cô ấy đúng là lâu dài như vậy.

“Vốn dĩ có thể kết thúc cuộc chiến ở đây, chuyện này chẳng lẽ không phải là thứ cô muốn ư?” Ánh mắt của cô ấy nhìn tôi trừng trừng “Thế nhưng cô lại không đành lòng, cô thế mà lại làm cho bản thân sắp thành công lại thất bại!” Cô ấy thản nhiên nói ra một câu làm tôi kinh hoảng trong lòng “Cô thật sự thật sự yêu Phong, so với suy nghĩ của cô còn sâu hơn!”

Cô ấy nâng cằm lên, tao nhã đứng dậy “Gặp lại, Liễu tiểu thư!”

Tôi lẳng lặng ngồi, nhìn bóng dáng ngạo nghễ của cô ấy dần dần đi xa khỏi tầm mắt tôi.

Một ván này vốn tôi muốn từng bước ép sát làm cô ấy phạm vào sai lầm không thể tha thứ, tôi muốn làm cô ấy đau tận tâm can mà không thể không trở thành kẻ địch của tôi, bởi vì chỉ có như vậy Phí Như Phong mới không còn thương tiếc mà phụ lòng cô ấy. Tất cả sự áy náy của tôi với cô ấy đều dùng đấu đá tổn thương để đền bù, ai cũng không nợ ai mới là cuộc sống vui vẻ, không còn con đường thứ hai!

Mà tôi lại buông tha cô ấy, chỉ kém một bước này là tôi có thể vào cửa!

Tôi cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, chẳng lẽ thật sự giống như cô ấy đã nói rằng căn bản tình cảm tôi đã đặt vào Phí Như Phong đã vượt qua sự phỏng đoán của tôi?

Tôi không đành lòng để cảm nhận tốt đẹp của hắn về La Rochelle phải tan biến, tôi không muốn làm hắn thương tâm, tôi không muốn hắn phải chịu thêm một lần bị vứt bỏ, tôi thế mà… thế mà lại muốn đem trái tim yêu hắn giữ lại trong cuộc sống của hắn! Phí Như Phong, tôi thật sự đã yêu anh tới mức chính tôi cũng không đoán được ư? Anh rốt cuộc đã hạ bùa chú gì trên người tôi vậy?

Đêm tối kéo đến, lại là một đêm không ngủ, mà cuộc sống còn phải trải qua bao nhiêu đêm dài mới chờ được bình minh kéo đến chứ?

Hơn nửa tháng trôi qua, bóng dáng Phí Như Phong vẫn bặt tăm như cũ, mà vết thương của tôi đã khỏi hẳn! Tôi báo cho bác sĩ ngày mai sẽ xuất viện, ban đêm, quả nhiên là được đón một vị khách chậm chạp.

“Liễu tiểu thư.”

Là Thiệu Phong, vẻ mặt cử chỉ của hắn vẫn bình tĩnh khéo léo như ngày thường.

“Bên ngoài có xe đưa Liễu tiểu thư đến sân bay, cô sẽ đáp chuyến bay đi Đan Mạch.”

Tôi không khỏi bật cười “Lần này lại vì cái gì vậy?”

“Xin Liễu tiểu thư đừng làm tôi khó xử!” Hắn hơi nhíu mày, giọng điệu rất nhún nhường, không hề có uy hiếp và áp bức của lúc trước nữa.

“Tôi cũng không nói là không đi mà, tôi cùng lắm chỉ muốn biết lí do, đương nhiên nếu chỗ anh không có thì tôi không ngại tới chỗ Phí Như Phong để hỏi! Hay là anh muốn đả thương tôi?” Tôi tốt bụng bày ra cách giải quyết.

Hắn thế mà lại nhượng bộ, giống như bị đề nghị của tôi ép chặt, thân thể hắn cương cứng, vẻ mặt giãy dụa, tôi rất nhẫn nại đợi hắn.

“Ba ngày sau là nghi thức đính hôn của Phí tiên sinh.” Hắn nói xong câu đó, tôi cảm nhận được mỗi sợi dây thần kinh của hắn đều căng lên đề phòng.

Đầu óc tôi trống rỗng trong nháy mắt, tôi trấn tĩnh xuống rất nhanh, “Anh hãy thay tôi chuyển lời đến Phí Như Phong, tôi thông cảm với xúc động đã làm nên quyết định ngu xuẩn này của hắn, nhưng tốt nhất là hắn đừng làm cho tôi phải mặc lễ phục tới dự, nếu không tôi cam đoan, đời này hắn tuyệt đối không phải người đàn ông đầu tiên thấy tôi mặt áo cưới!”

Tôi đi ra ngoài, không để ý đến đáy mắt Thiệu Phong có biểu hiện gì, có lẽ trong lòng hắn nghĩ tôi đã điên rồi.

“Còn có, tôi sẽ đến Đan Mạch nghỉ ngơi 7 ngày!” Câu nói của tôi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng tôi tin Phí Như Phong có thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong câu nói của tôi.

Tôi đợi ở Đan Mạch 5 ngày, tôi thật sự thích những quốc gia có trong chuyện cổ tích như thế này, nơi này được xưng là “quê hương của những đám mây.” Thời tiết rét lạnh mà mát mẻ, đám mây sạch sẽ trong trắng ở trên bầu trời Đan Mạch nhảy múa, biến hóa ra đủ loại hình dáng, nhìn lên bầu trời xuyên qua nóc nhà thủy tinh, giống như xem một sân khấu khiêu vũ vĩnh viễn không cần vỗ tay, chỉ cần bạn có đủ sức tưởng tượng thì tất cả nhân vật và câu chuyện cũ đều hiện lên trước mắt bạn.

Nhưng mà chuyện cổ tích xinh đẹp vĩnh viễn cách thực tế rất xa, hai ngày trước tôi nhận được một phong thư đến từ Tuyên thành, bên trong có một tờ báo, trên báo Phí Như Phong mặc lễ phục màu đen, trong lễ đính hôn sự anh tuấn của hắn làm người ta hoa mắt.

Tôi nhìn nhận thành phố điềm tĩnh này, những tòa nhà kì dị của nó, cảnh sắc lãng mạn tự nhiên, đối với tâm trạng tôi đều dần dần bình tĩnh lại. Trên ngã tư đường người lớn đi xe ô tô, ghế trước là chỗ ngồi của trẻ con đang có một đứa bé đáng yêu ngồi đó, chạy dưới bầu trời thành phố bình tĩnh mà mềm mại này, tôi dừng bước nhìn chăm chú vào họ.

“Đan Mạch mà quốc gia lãng mạn nhất thế giới, những câu chuyện cổ tích đẹp nhất đều sinh ra ở nơi này, cho nên nó luôn làm người ta có cảm giác gia đình, rất ấm áp.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.

“Ôn Trạch.” Bóng dáng đẹp trai của hắn lọt vào khóe mắt tôi, một làn gió mát nhẹ nhàng len lỏi tiến vào đáy lòng tôi.

“Chúng ta đi thôi.” Con ngươi đen thăm thẳm của hắn lướt trên mặt tôi, nửa ngày sau mới cúi đầu nói.

Tôi gật đầu.

Tọa lạc bên cạnh bờ biển Lanelinie là bức tượng nàng tiên cá nổi tiếng, tư thế nằm nghiêng và mái đầu buông xuống của nàng có vẻ vô cùng động lòng người, nàng chăm chú nhìn về đại dương, bỏ quên mọi thứ. Ánh sáng mờ nhạt, ánh nắng màu tím nhạt bắt đầu bao phủ thành phố này, nó hiện ra một loại tình cảnh u buồn.

Tôi và Ôn Trạch không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn về đại dương, bên tai tôi giống như nghe được tiếng sóng đánh vào những tảng đá trên bờ biển. Cuối cùng hắn nhìn về phía tôi, vẫn không nói câu nào như trước, hắn yên lặng vươn một bàn tay đến cầm tay tôi, siết chặt, giống như đem sức lực toàn thân truyền vào cơ thể tôi, nó chặt tới mức làm lòng tôi gần như vỡ vụn. Tôi nhẹ nhàng nhưng cương quyết gật đầu với hắn, tôi nhắm hai mắt lại, nếu có thể tôi tình nguyện thành bức tượng đá thứ hai ở bờ biển này!

Tiếng còi tàu vang lên trên bờ biển, hắn buông tay tôi ra, đừng lên “Tôi đưa em về” Hắn chậm rãi nói.

Tôi chăm chú nhìn bóng dáng bình tĩnh của hắn, tóc đen ở trong ánh nắng chiều phản chiếu ra ánh sáng, đầu óc tôi tràn ngập tiếng on gong, tôi muốn gọi hắn lại, tôi muốn nói với hắn… nhưng tôi đã bị bao phủ rồi, tôi không thể có lựa chọn khác.

Biệt thự trên núi xa hoa xinh đẹp xuất hiện trước mắt chúng tôi, “Gặp lại.” Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua mơn trớn hai gò má tôi, hắn rời tôi mà đi.

Tôi chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn.

“Nếu đã khó rời ra như vậy, sao không đuổi theo đi?” Giọng nói âm u vang lên phía sau tôi, trong giọng nói của hắn có dòng nước giận dữ đang nhảy lên muốn bùng phát.

Tôi cẩn thận dấu đi nụ cười trên môi, tôi thật sự sợ hắn nghe thấy tiếng tim đập thật nhanh của tôi, tôi xoay người, lạnh nhạt nhìn hắn. Hắn tiều tụy, trong ánh mắt có một tia mệt mỏi không thể che dấu, mặt hắn đang bạnh ra, giống như bây đen chưa đựng sấm chớp, trong chốc lát sẽ bùng phát ngọn lửa điên cuồng. Một chút sợ hãi cũng không có, bởi vì sâu trong đáy mắt hắn tôi nhìn thấy tình cảm thấu xương càng làm người ta kinh hãi hơn.

“Không cần đuổi, chúng tôi đã hẹn nhau sáng mai gặp trên giáo đường, hắn sẽ là người đàn ông đầu tiên thấy tôi mặc áo cưới!” Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng là một phụ nữ hiền lành.

“Em dám!” Sắc mặt Phí Như Phong trắng bệch, hắn thô lỗ nắm đầu vai tôi hung hăng kéo vào lòng hắn, tôi đập mạnh vào lồng ngực vững chắc như đá hoa cương của hắn, giống như một loại trừng phạt, hắn siết chặt khóa tôi trong lồng ngực hắn, tay hắn dán chặt trên vòng eo tinh tế của tôi, thân hình chúng tôi kề sát nhau, lửa giận của hắn như xuyên thấu qua mấy lớp quần áo đâm thẳng vào đáy lòng tôi, tôi cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của hắn và mạch đập dồn dập ở tim tôi.

Tôi đột nhiên véo hắn, gần như thỏa mãn nghe hắn thở ra một ngụm khí lạnh “Ánh thế mà dám đính hôn với cô ấy, anh thế mà còn dám mặc lễ phục chính thức cùng cô ấy cử hành lễ đính hôn, người đàn ông chết tiệt này, tôi sẽ không bỏ mặc sự cổ vũ của anh!”

“Sẽ không cái quỷ gì!” Bờ môi hắn giống như cái kìm kiềm chế lời nói của tôi, hắn đói khát mút môi tôi, tôi cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt biến thành màu đen, tôi không còn sức chống cự, nhưng cũng không muốn có phản ứng mãnh liệt nào với hắn, chân tôi, linh hồn tôi đều bắt đầu run rẩy, một cơn sóng nóng bỏng mạnh mẽ đánh vào thể xác và tinh thần tôi, đến lúc hắn chịu buông tha môi tôi, đôi môi tôi đã sưng lên.

“Trên thế giới này chỉ có mình em xem tờ báo đưa tin đính hôn của anh!” hơi thở nóng bóng và cả câu nói của hắn nhồi vào khoang miệng tôi.

Oanh, tôi cảm thấy một búng máu dâng lên ngực, làm tê liệt não bộ tôi, tôi hung tợn nhìn người đàn ông trời đánh này, tôi cảm thấy nhất định phải cắn chết hắn!

“Em không thể trách một người đàn ông đang lâm vào cảnh khốn đốn trong tình cảm làm ra chuyện ngu xuẩn được, hơn nữa lòng em rất xấu xa, dù sao em cũng phải vì vậy mà bồi thường cho anh chứ, em đó, mụ phù thủy nhỏ!” Hắn ôm tôi càng chặt hơn “Anh không đính hôn với Lộ Tây.” Hắn nghẹn nói, giọng nói mang theo tình cảm mãnh liệt, trái tim tôi trở nên nóng bỏng.

“Thời điểm anh 15 tuổi có nói với một cô gái, anh muốn cưới cô ấy, vì khi anh cô độc nhất, đen tối nhất, cô ấy vẫn ở bên làm bạn với anh, anh nghĩ đến chính là hứa hẹn một đời… nhưng mấy ngày trước anh lại nói với cô ấy, anh không thể cưới cô ấy, vì trong lòng anh đã có người phụ nữ khác, anh không thể kéo cô ấy vào nữa.”

Tôi dừng lại trong lòng hắn, trước mắt tôi hiện lên một đứa bé trai bá đạo, “Lộ Tây, về sau em lớn lên nhất định phải là một mỹ nữ tuyệt thế, vì vợ của Phí Như Phong không thể là một phụ nữ xấu xí!”

Tôi mỉm cười lấy tay ôm chặt cổ hán, “Làm sao bây gời, Phí Thiếu gia, nếu tôi không thu giữ anh thì anh nhất định sẽ biến thành một con cún lưu lạc rồi!” Tôi kiễng mũi chân, ôn nhu hôn lên môi hắn, đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve mạch đập nặng nề của hắn.

Tôi rú lên sợ hãi, tôi bị hắn nâng len khỏi mặt đất, khiên lên đầu vai “Em là đồ phù thủy chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến, không dạy dỗ lại là không xong!”

Hắn mở cửa phòng tôi ra, một cước đá nó đóng vào, tùy tay ném tôi vào không trung.

“Phí Như Phong” Tiếng kêu sợ hãi của tôi đập vào đệm giường mềm mại, trong phút chốc, thân mình Phí Như Phong đã hoàn toàn bao phủ tôi, hắn ngửa đầu cười to!

Tôi ném một cái gối đầu về phía mặt hắn để trả thù, hắn bổ nhào lên người tôi, kiềm chế tôi, hắn dễ dàng túm chặt hai tay tôi lên đỉnh đầu. Tuy tùy ý nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng, tư thế hiên ngang, khí chất cao quý không gì sánh nổi của hắn rồi cả điểm phóng đáng không kiềm chế nổi của hắn nữa, có chút như gần như xa, lại có chút khó tiếp cận khiến người ta không thể từ chối, mị lực giống đực của hắn làm cho trái tim người ta đập mạnh một cách nguy hiểm! Tôi có thể tìm ra một đống từ để hình dung, nhưng đều khó có thể miêu tả nổi dấu vết sâu đậm mà hắn đã ghi khắc vào lòng tôi, hắn làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mờ nhạt.

“Đừng dùng ánh mắt của em để mê hoặc anh, anh sẽ không buông tha em đâu!” Miệng hắn con lên, ánh mắt hắn bồi hồi trên mặt tôi, ánh mắt ngàn vạn nhu tình, tôi đắm mình trong đó, và sắp bị nhu tình đó hòa tan.

“Em cần phải hiểu được một việc” Bàn tay hắn chậm rãi lôi châm cài tóc của tôi, mái tóc dài của tôi chảy xuống, tim tôi đập mạnh gấp mấy lần, “Em nợ anh một người vợ, cho nên em phải bồi thường cho anh!” Hắn đem áo tôi xé toạc, kéo đôi tay trần trụi của toi khóa quanh cần cổ hắn, hơi thở chúng tôi đan vào cùng một chỗ “Liễu Đình, gả cho anh!” Hắn chăm chú yên lặng nhìn tôi, giọng điệu vô cùng chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.