Bóng Sói Hú

Chương 32: Chương 32




Tôi run rẩy dán mặt lên lồng ngực cường tráng của hắn, lắng nghe tiếng trái tim hắn đang kịch liệt nhảy lên, lời nói của hắn làm tôi suy yếu.

“Nhìn anh, em yêu.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của hắn thân thiết gọi tôi, tôi bắt buộc bản thân đón nhận ánh mắt hắn, bên trong đó chứa đựng tình cảm thâm sâu vô tận, đầu óc tôi kịch liệt đảo lộn, trái tim tôi co rút sắp thành một nút thắt.

“Anh sẽ dùng cả cuộc đời anh để quý trọng em, em sẽ làm cho mỗi ngày của em đều tràn ngập niềm vui, Tiểu Đình, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!” Thân thể hắn ôn tồn đến mức phát ra từ trường cực lớn, môi hắn hạ xuống, dùng đầu lưỡi tuyệt vời của hắn đụng chạm vào tôi, toàn thân tôi đều dấy lên ngọn lửa không thể dập tắt.

“Chúng ta sẽ cãi nhau!” Tôi run rẩy nhắc nhở hắn.

“Cãi nhau chính là biểu hiện khác của yêu nhau!”

“Anh rất bá đạo chuyên quyền, những người bạn gái của anh ít đến nỗi có thể xếp chật một thành phố; mà tôi rất độc lập, tôi muốn người yêu tôi phải là tuyệt đối, tôi là một người…”

Lời nói của tôi bị hắn hôn ngừng lại, lúc này nụ hôn của hắn càng bừa bãi không cố kỵ chút gì, hắn ngẩng đầu, tôi thở dốc dồn dập, “Em là một mụ phù thủy!” Hắn nóng nẩy rên lên “Em muốn anh hoàn toàn phủ phục dưới chân em phải không? Mụ phù thủy!” Mặt tôi đỏ hồng, tiếng cười của tôi ngọt như đường, tôi vươn đầu ngón tay di động trên cư ngực rắn chắc của hắn, nhìn chúng cương cứng rồi lại thả lỏng dưới sự âu yếm của tôi. “Em yêu anh, Như Phong” Giọng nói của tôi tràn ngập tình cảm.

Hắn rên rỉ chôn mặt vào bụng tôi, tôi ôm chặt lấy hắn, hắn hít một hơi, giọng nói trầm thấp rung động “Em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, em còn không hiểu ư? Nữ hoàng trái tim anh, em là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này mà anh khát vọng! Bây giờ em hãy nói em đồng ý gả cho anh, nói, em đồng ý!”

“Em đồng ý!” Tôi dùng toàn bộ thể xác và tinh thần tôi, dùng hết tình cảm kiếp này của tôi, tôi tiều tụy trả lời hán “Em đồng ý gả cho anh, Như Phong!”

Hắn không thể kìm lòng lại mà hít sâu thêm một lần, hắn lấy trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, nó vừa lớn vừa sáng, phản xạ ra ánh sáng xinh đẹp, hắn nhẹ nhàng lồng vào ngón tay tôi “Em bây giờ là vợ của anh!” Hắn nghiêm túc mà ôn nhu nói.

Tay của tôi chậm rãi đặt lên bờ vai hắn, hắn lập tức cầm lấy tay tôi, ngón tay chúng tôi đan vào nhau, tôi ngừng thở, hắn nhìn tôi không chớp mắt.

Quần áo màu trắng của hắn rơi trên mặt đất, hắn đẹp quá, trừ bỏ những người trong giấc mơ, không ai có thể hoàn mỹ như hắn, nhưng mà rõ ràng hắn, hắn là… chồng của tôi! Hốc mắt tôi phát đau, môi hắn bắt giữ tôi, phục tùng đem một mảnh thâm tình cuồn cuộn không ngừng thấm vào nơi mềm mại nhất cơ thể của tôi, đôi mắt trong suốt của tôi chỉ có hắn, tôi hóa thành một sợi tơ mềm mại trong lòng hắn, tôi nghênh đón hai bàn tay ấm áp âu yếm của hắn, máu chậm rãi chảy qua toàn thân tôi, chúng tôi hoàn toàn trôi nổi trong dục vọng, nước ấm bắt đầu vờn quanh thân thể chúng tôi.

“Âu yếm anh, Tiểu Đình, anh cần sự âu yếm của em!” Hắn rên rỉ ra tiếng, đầu lưỡi hắn xâm nhập vào miệng tôi, đây là nhịp điệu mà tôi biết, đây là con đường duy nhất để chúng tôi đưa nhau đến bến bờ thỏa mãn, tối nay tình yêu của chúng tôi càng không thể thu hồi lại được.

Tôi tỉnh lại từ mê man, tôi không biết trong bóng đêm như thế này đã có cái gì làm tôi bừng tỉnh, tôi dụi mặt xuống đệm, bàn tay mơn trớn chỗ đệm lõm xuống thật sâu mà Như Phong để lại, vẫn ấm áp, dường như là vì hắn rời đi mà tôi tỉnh lại.

Tôi nghe căn phòng nào đó trong biệt thự truyền đến hai tiếng vang, tôi nhẹ nhàng nhảy xuống giường, tứ chi đa xót, tôi nhặt đồ lót màu trắng trên sàn mặc vào, khi nó dán vào da thịt tôi, tôi không nhịn được mà run lên, trí nhớ như sóng triều đánh lại, cảm giác xuyên thấu cực lạc đầy ma mị tràn đầy toàn thân tôi, một dòng khí nóng ngọt ngào sâu đậm nảy lên, toàn thân tôi như nhũn ra. Đây là loại thỏa mãn chưa từng có!

Tôi nhẹ nhàng đi qua đại sảnh, chân trần bước không gây ra chút tiếng động trên tấm thảm thật dày.

Cuối cùng tôi tìm thấy hắn ở thư phòng, hắn đứng trước lò sưởi ấm áp, ánh lửa vẽ theo những góc cạnh tao nhã của hắn, thân trên của hắn trần trụi, chỉ mặc một cái quần đen, hắn duỗi đôi chân dài ra, nâng chén rượu trên tay lên “Mời em, Tiểu Đình của anh.” Hắn sung sướng cười khẽ.

Tôi giống như cũng đang nhấm nháp một ngụm rượu thơm nồng ------ không biết có phải tiếng vang tôi phát ra hay không, hay là hơi thở trong miệng tôi kinh động đến hắn, ánh mắt đen láy thâm trầm của hắn nhìn về phía tôi, ánh lửa chập chờn chiếu sáng gương mật và đôi mắt của hắn, hắn mở rộng hai tay, tôi vẫn không nhúc nhíc, hắn nhướn mày, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ dụ nhân, tôi chạy thẳng vào lòng hắn.

“Anh còn nghĩ em vẫn đang ngủ.” Vẻ mặt hắn chăm chú nóng bỏng.

“Vì sao lại rời khỏi em?” Giọng nói tôi buồn rầu.

“Anh phải để cho em ngủ, ít nhất vài tiếng.” Trong ánh mắt buồn bực của hắn vẫn bùng lên ngọn lửa kích tình “Dường như anh làm sao cũng cảm thấy không đủ, luôn muốn em,” Tay hắn lưu luyến trên cơ thể tôi, miệng hắn ngậm lấy vành tai tôi.

“Như Phong, vĩnh viễn đừng rời khỏi em!”

Ánh mắt thâm trầm của hắn lóe ra sự say mê, “Vậy thì hãy chuẩn bị cho tốt, vì anh sẽ không tiếp tục cho em nghỉ ngơi nữa!” Thân thể hắn đã truyền lại tin tức, tôi đã hoàn toàn cảm nhận được dục vọng mống giữ chặt lấy tôi của hắn, hắn kéo người tôi lên, hai chân tôi rời khỏi mặt đất, hắn ép chặt tôi vào ngực hắn, quần áo của tôi bị hắn ném sang một bên, bờ môi hắn trượt theo vai tôi, nhẵn nhụi môi hôn, đầu lưỡi hắn khẽ liếm lộng, toàn thân tôi run rẩy, ngón tay hắn âu yếm xâm nhập, tôi nhanh chóng bị cuốn vào giữa vùng gió xoáy, hắn tách hai chân tôi ra, lách vào giữa, đầu tôi hất mạnh về phía sau, tiếng rên la kịch liệt của tôi tràn ra từ cổ họng, trong một thời gian dài không thể tính nổi, toàn bộ cảm giác của tôi đều tập trung vào va chạm kịch liệt và sự tiến công dũng mãnh của hắn, thân thể tôi không có sức lực lắc lư giữa những dao động mãnh liệt của hắn.

“Không được, bảo bối, chưa đủ, anh muốn đâm sâu hơn vào thân thể em, anh muốn chia sẻ từng hơi thở của em… mỗi nhịp đập trái time m.” Đôi môi hắn hôn lên cằm tôi, nâng chân tôi lên, để chúng càng mở rộng hơn, hắn càng tiến quân thần tốc, ma sát thiêu đốt làm tôi cảm giác mình sắp nổ mạnh! Tôi dường như cảm nhận được mỗi động tác của hắn đều để tăng mạnh cảm giác điên cuồng của tôi, sự thỏa mãn của tôi mới là niềm vui lớn nhất cảu hắn. Tay tôi bấu chặt vào tấm lưng rộng lớn của hắn, tôi cũng ưỡn người liều mạng nghênh đón hắn, trong nháy mắt, co rút cực đại khuếch tán trong cơ thể tôi, bên trong tôi hưởng ứng gắt gao siết chặt hắn theo những dao động, hắn rống lên một tiếng, dòng nước bén nhọn nóng bỏng dồn dập chảy mạnh vào thân thể tôi, tôi cảm giác được sự chấn động khi hắn cao trào, tôi ôm cứng cố hắn, hai má dán vào mái tóc ướt mồ hôi của hắn, hắn cũng dán vào tai tôi thì thầm: “Anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em!”

Từ ban ngày đến đêm khuya, từ tối đến tận sáng, bức mành dày che chắn hết thảy, tôi chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thời gian trôi qua, tôi nửa mơ nửa tỉnh trong giấc mơ vẫn nghe được sự hưng phấn của hắn, tôi mờ mịt ngậm lấy thức ăn hắn đưa tới tận miệng, vô thức cắn nuốt, chngs tôi vẫn ở trên giường, tôi không ngừng bị hắn đánh thức, hắn kéo tôi lên độ cao mà tôi chưa từng tưởng tượng nổi, hắn liên tục hôn sâu, trằn trọc mút vào, tiếng nỉ non gợi tình trong triền miên, lời ngon tiếng ngọt, tôi say mê chìm đắm trong tình dục, đây là một giấc mơ tuyệt vời. Tôi rúc vào lồng ngực rộng lớn của hắn, tất cả mưa gió trên thế giới này cũng chẳng liên quan đến tôi!

Khi tôi tỉnh lại, ánh mặt trời đã tràn ngập căn phòng, hắn tinh thần thoải mái tâm tình thư giãn đứng thẳng trước giường tôi.

“Anh cần làm gì thì đi làm đi, đừng đến quậy em!” Tôi vẫn nhắm mắt như trước, nhớ nhung giấc mơ của tôi.

“Cùng người yêu ăn bánh kem, chocolate, và uống rượu vang dưới ánh nến.” Hắn dụ dỗ tôi.

Tôi lắc đầu.

“Anh cùng em đến trung tâm thương mại, mua sắm, nghe nhạc?”

Tôi lắc đầu.

“Chúng ta đi du thuyền, xem cảnh đẹp lãng mạn hoa lệ của biển trời Đan Mạch?”

Tôi lắc đầu.

Hắn không ngừng hỏi, tôi vẫn không ngừng lắc đầu, nắm tay tôi vươn ra khỏi chăn để hắn nắm, tôi tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, tôi mới cảm thấy mỹ mãn vặn người. Tôi vừa xoay đầu liền bắt gặp ánh mắt hắn, hắn cứ lẳng lặng nhìn tôi như vậy, tôi bị tình yêu mãnh liệt đốn phục, tôi hoàn toàn không nói ra lời.

Hắn ôm lấy tôi, “Phí phu nhân, để tôi phục vụ bà, từ tắm rửa đến mát xa, nguyên bộ miễn phí được không?”

Trời đất ơi, đời này tôi đừng mong rời khỏi căn phòng này nữa, nhưng mà, một nụ cười thần bí nổi lên khóe miệng tôi, “Em muốn lên phòng tắm tầng hai tắm, em thích bồn tắm lớn ở đó!” Tôi đấm nhẹ ngực hắn dịu dàng nói.

Hắn vô cùng đắc ý ôm tôi đi vào phòng tắm, hắn buông tôi xuống, tôi vô cùng cẩn thận lùi lại, hắn vừa mở ra vòi nước hình đầu rồng, nước vừa rơi xuống thì giữa ống dẫn nước cũng phun ra một vòi nước mạnh mẽ, hắn khẽ kêu lên một tiếng, ngay cả cơ hội để trốn cũng không có, nháy mắt liền ướt sũng, một dòng nước lạnh lẽo chảy xuống theo tóc hắn, hắn chậm rãi xoay người, vẻ mặt giật mình nhìn tôi chằm chằm, tôi cắn răn, không để nụ cười tràn ra, “Hỏng đường ống!” Tôi vô cùng lý trí nói ra sự thật cho hắn, bọt nước rơi xuống từ lông mày và lông mi của hắn, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nụ cười nở rộ trên mặt, bả vai và thân thể tôi không ngừng run rẩy, mắt hắn hiện lên một đạo hào quang, tay phải hắn mạnh mẽ tiến về phía tôi, tôi thét chói tai chạy xuống lầu, hắn như tia chớp, tôi vừa chạy đến đầu cầu thang đã bị túm lấy eo, tôi vung tay vung chân đánh về phía sau, toàn bộ thân mình hắn rung động vì cười to.

Ở Đan Mạch một tuần, cuộc sống của chúng tôi như thần tiên quyến lữ, mỗi ngày tôi đều được Như Phong hôn tỉnh, ở các nhà hàng tràn ngập hương vị nước ngoài ăn những món ăn đặc sản của đất nước này; buổi chiều chúng tôi dùng du thuyền để dạo mát trên biển; hoàng hôn chúng tôi sẽ dắt tay nhau đi dạo quanh tham quan toàn thành như trong cổ tích của Đan Mạch.

Đan Mạch nổi tiếng với công nghệ thiết kế đỉnh phong, những vật tinh xảo như trong những câu chuyện cổ tích làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay, Như Phong dùng hẳn một căn phòng để cất giữ chúng, đến tận khi tôi không thể chịu nổi ra tay ngăn chặn thì hành động đáng giận này mới được đừng lại.

Chúng tôi cũng mặc lễ phục chính thức đi đến nhà hát lớn nhất nghe ca kịch, tặng hoa cho nghệ sĩ nổi tiếng nhất, mỗi góc của Đan Mạch đều có bóng dáng của chúng tôi, bầu không khí thân thiết lưu động xung quanh chúng tôi đều chỉ có 1 từ hình dung được, hạnh phúc! Nó dào dạt vây quanh tôi, ngẫu nhiên Như Phong sẽ xử lý công việc, tôi sẽ ngồi ở một góc thư phòng rộng thùng thình, cùng với hắn, nhìn hắn.

“Như Phong.” Tôi gọi hắn.

Hắn ngẩng đầu mỉm cười với tôi, hắn chớp chớp mắt “Bảo bối, anh sắp xong đây rồi, đợi một chút anh sẽ cùng em.” Lực chú ý của hắn trở lại với công việc.

Tôi chăm chú nhìn vào bóng dáng kiên nghị của hắn, một loại áp lực lan tràn trong linh hồn tôi, “Không muốn, tôi không muốn chờ đợi, không muốn, tôi không muốn, không muốn!” Tôi gào, bốc đồng lớn tiếng gào lên, tôi cảm giác được dòng nước ướt át chảy xuống hai má.

Vẻ mặt Phí Như Phong kinh hãi chạy tới đây, ánh mắt hắn sợ hãi, nếu là lúc đang đùa giỡn, tôi nhất định đã cười ra tiếng, hắn quả thực kinh sợ, đâu còn chút khí độ tiêu sái nào.

“Tiểu Đình,” Giọng nói của hắn khàn khàn mà tối nghĩa, “Em khóc.” Hắn luống cuống tay chân ôm tôi, dùng ngón cái lau đi một giọt lệ, đặt trên môi tôi, tôi khóc? Tôi không thể tin được nhẹ nhàng dùng xay lau lau, nước mắt ràn rụa, tôi đè lại ánh mắt của mình, tôi khóc? Sau 10 năm, ánh mắt tôi… Thế mà lại khôi phục được chức năng chảy nước mắt.

Hắn ôm chặt tôi, đem đầu tôi đặt trên ngực hắn, để tôi tùy ý khóc ướt đẫm áo sơ mi của hắn, khóc đến không biết trời đất là gì, tôi đem nước mắt của mười năm khóc hết ra.

Cho tới bây giờ chỉ biết rằng đau khổ có thể khiến người ta khóc nấc lên nhưng tôi chưa bao giờ biết rằng giãy dụa bên cạnh hạnh phúc cũng có thể khiến người ta nước mắt thành dòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.