Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 11: Chương 11




Phó Dật Thần đang lái xe về nhà thì nhận được cuộc điện thoại.

“Alo, sếp, em báo cáo đầy đủ như thế thì có nhận được tiền thưởng tháng này không ạ?”

“Sẽ có thưởng, nhưng cũng sẽ bị trừ.”- Phó Dật Thần lãnh đạm trả lời.

“Ế, tại sao? Chẳng phải sếp bảo tam thiếu có chuyện gì cũng báo cáo với sếp còn gì. Cậu ấy không ăn bữa tối em cũng báo với sếp đấy nhé!”

“Nhà họ Chu trả lương cho cậu thấp quá à? Cậu báo cáo cho tôi, tuy làm tròn trách nhiệm của một cấp dưới, nhưng cậu cũng là người làm của nhà họ Chu. Cậu để tam thiếu nhà cậu ăn mặc phong phanh thế mà được à? Trừ tiền thưởng là đúng.”

“Sếp ơi, nhưng mà chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm em lại xuất hiện với cái áo khoác trong tay kêu tam thiếu mặc đi à?”

“Nói thêm nữa là thưởng cũng không có đâu.”

Đầu bên kia thở dài một tiếng.

“Được rồi sếp. Có thưởng là được.”

Cúp máy, màn hình điện thoại hiển thị 12h30p.

Chu Nhất Dương về căn biệt thự của cậu. Cả cái căn lớn như này, mà cô giúp việc nghỉ 1 tuần, xem ra cậu phải dọn hơi vất đây.

Buổi sáng thứ hai, chuẩn bị đi học thì Chu Nhất Dương nhận được điện thoại của “Phó nhiều tiền“.

Là Phó Dật Thần gọi, hỏi bao giờ cậu định đãi anh bữa cơm.

Này, này, anh đường đường là sếp của một tập đoàn lớn đấy nhé, lại đi đòi một bữa cơm của thiếu gia quèn như tôi.

“Hôm nay tôi có tiết cả ngày, trưa không về nhà.”

“Trùng hợp quá, bình thường buổi trưa tôi cũng không có nhà. Vậy chúng ta ăn tối đi.”

“Vậy, anh muốn đi ăn ở đâu?”

“Tôi có thể chọn đúng không?”

Đúng, anh có thể chọn, nhưng làm ơn đừng chọn chỗ nào quá đắt. Tiền của tôi còn không bằng một phần nghìn số lẻ của anh đâu.

Nhưng Chu Nhất Dương vẫn hào phóng nói.

“Được, anh nói đi.”

Đầu bên kia đang cười.

“Ăn ở nhà cậu, được không?”

Suýt thì Chu Nhất Dương đánh rơi điện thoại.

Dù cậu biết nấu ăn thật, nhưng mà chỉ biết làm ít món, hơn nữa cậu thừa nhận bản thân cũng không có thiên phú trong những chuyện bếp núc, nấu cũng chỉ bình thường thôi.

Vậy mà chủ tịch của một tập đoàn lớn, chuyên ăn đồ của những nhà hàng Michelin, lại đại giá quang lâm đến nhà cậu ăn cơm.

Tính ăn đồ cậu nấu hay mua ngoài về dị? Tóm lại là không được.

“Anh chọn chỗ khác được không?”

“Cậu vừa nói chọn đâu cũng được mà. Sao lại đổi ý?”

Đáng ra Chu Nhất Dương nên nói ăn ở đâu cũng được trừ nhà tôi.

“Nhưng mà tôi nấu ăn, không được....ngon lắm.” - Chu Nhất Dương đành thú nhận.

Phó Dật Thần hình như càng cười lớn hơn.

“Tôi có bắt cậu nấu cho tôi ăn đâu.”

“Vậy mua ngoài về à?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết. Chiều nay 6h gặp cậu nhé.”

Sau khi thống nhất với Phó Dật Thần, Chu Nhất Dương lái xe đi học.

Chỉ cần cậu không phải nấu cho anh ta, thì còn tạm chấp nhận.

Buổi chiều có 1 tiết, nên Chu Nhất Dương về sớm. Cậu dài cổ ngóng hàng xóm, không biết anh ta định làm gì với bữa tối đây.

Phó Dật Thần là người rất đúng giờ, nói 6h thì đúng 6h anh đến.

Anh thay quần áo ở nhà rồi sang bấm chuông nhà Chu Nhất Dương. Nghe tiếng, Chu Nhất Dương chạy ra ngay. Cậu tò mò lắm rồi.

“Xin mời vào.”

Chu Nhất Dương làm tư thế tay mời vào.

Phó Dật Thần đứng ngoài cửa, nói.

“Không vào vội. Chúng ta đi siêu thị đã.”

Đi siêu thị???? Không lẽ, Phó Dật Thần mua đồ rồi về nấu ăn???

“Này, anh định....???”

“Đi mua đồ rồi về tôi nấu.”

Chu Nhất Dương trợn tròn mắt lên, thật luôn á hả, vấn đề không phải ở chỗ anh ta biết nấu ăn, mà mấu chốt là, anh ta nấu ăn cho cậu.

Mãi đến khi Phó Dật Thần gọi cậu mấy câu, cậu mới kịp hoàn hồn, rồi chạy lên nhà lấy áo khoác, xỏ dép rồi đi siêu thị với Phó Dật Thần.

Siêu thị giờ này cũng không quá đông khách, vì trời lạnh, nên mọi người thường có xu hướng ăn sớm, mua đồ sớm.

Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần lấy một chiếc xe đẩy, đi từ hàng rau củ sang hàng thịt.

Trên đường đến siêu thị, Phó Dật Thần cũng hỏi Chu Nhất Dương muốn ăn gì rồi, nên chọn đồ cũng nhanh.

Mất hơn nửa tiếng, hai người đã chọn xong và về nhà.

Lúc thanh toán, Chu Nhất Dương định trả tiền thì bị Phó Dật Thần lôi thẻ ra quẹt một phát.

“Bữa này tôi đãi cơ mà? Sao anh lại trả?”

“Thì đã ăn ở nhà cậu tức là cậu đãi rồi còn gì, ai trả không quan trọng.”

Trước cái lý lẽ hùng hồn này của Phó Dật Thần, Chu Nhất Dương cũng đến cạn lời.

Ai nói lại anh chứ???

Trên đường về, Phó Dật Thần hai tay xách hết đồ, còn Chu Nhất Dương đi bên cạnh thỉnh thoảng lại tán gẫu.

Mùa đông nên trời tối nhanh, các khu phố đều đã sáng đèn. Ánh đèn đường chiếu xuống 2 người đang đi, đổ bóng thật dài.

Khung cảnh ấm áp mà yên bình đến lạ.

Về đến nhà Chu Nhất Dương, Phó Dật Thần đặt đồ xuống, đeo tạp dề lên, bắt đầu sơ chế đồ ăn.

Chu Nhất Dương thì ở bên cạnh phụ anh những việc lặt vặt, nhưng bị vảy cá quệt vào chảy máu, liền bị anh bảo ra ngoài phòng khách ngồi.

Chu Nhất Dương đây là nam tử hán nhé, chút vết thương này thì có là gì, cậu còn bị những vết thương lớn hơn cơ.

Nghe cậu nói vậy, bàn tay đang cầm dao mổ cá của Phó Dật Thần ngừng lại.

“Bị những vết thương lớn hơn?”

“À, thì là hồi nhỏ nghịch ngợm ấy mà.”

Nghe xong, Phó Dật Thần cũng không hỏi thêm gì, anh quay lại công việc đang dở.

Chu Nhất Dương biết không thuyết phục được anh nên không lằng nhằng nữa. Cậu ra ngoài phòng khách ngồi, thở dài một hơi.

May thật, suýt thì bị lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.