Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 12: Chương 12




Nhìn Phó Dật Thần đeo tạp dề nấu ăn ở trong, Chu Nhất Dương đột nhiên bật cười.

Nếu cậu nói cho mọi người biết Phó Dật Thần vào bếp nấu ăn cho cậu, rồi chụp ảnh tung lên mạng thì không biết sao nhỉ??

Phó Dật Thần chăm chú nấu ăn trong bếp, không để ý có một chiếc camera đang chĩa sau lưng anh.

Há há há. Chụp được rồi nhé!!!

Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh trong điện thoại, tự dưng Chu Nhất Dương có chút không nỡ đăng lên, cũng không muốn xóa. Cậu cảm thán, người đàn ông đẹp trai thế này mà lại đi nấu ăn cho cậu.

Sau đó lại nhìn lại, cậu với anh, cảm giác rất giống một gia đình nhỏ vậy. Chính là chồng nấu ăn, còn.....

Nghĩ đến đây, Chu Nhất Dương đột nhiên đỏ mặt, ngưng không cho bản thân suy nghĩ lung tung nữa. Phó Dật Thần chắc chắn là trai thẳng, cậu không thể vì mình thích đàn ông mà thấy ai cũng thích đàn ông đượcc!!!

Sau đó Chu Nhất Dương nằm lên ghế sofa, lướt điện thoại rồi ngủ quên mất luôn.

Lúc Phó Dật Thần nấu nướng xong thì cũng là 8h kém 15, anh định gọi cậu vào ăn cơm thì thấy cậu đang ngủ trên sofa.

Những sợi tóc nâu mềm mại phủ xuống trán, gương mặt cậu trông càng nhỏ, giống như một bé mèo đáng yêu vậy.

Phó Dật Thần khẽ xoa đầu cậu, anh không nỡ gọi cậu dậy, muốn được ngắm nhìn cậu cho thỏa thích, nhưng mà bây giờ mối quan hệ của bọn họ chỉ là khởi đầu của tình bạn, muốn nhìn thì cũng chỉ nhìn lén được thôi.

Anh lại không muốn để cậu đói, trời lạnh nên ăn đồ nóng. Ngắm khuôn mặt mà đã bao đêm xuất hiện trong những giấc mộng của anh, bàn tay anh không tự chủ được mà vuốt ve, cảm nhận.

Trước đây Phó Dật Thần từng nghe thấy một câu nói, đại loại là tình yêu giống như một loại thuốc phiện.

Chỉ là không ngờ có ngày nó lại ứng nghiệm trên người anh.

Ngắm một hồi, cuối cùng Phó Dật Thần cũng đành gọi cậu dậy. Anh khẽ lay lay cậu.

“Dương à, dậy đi.”

Chu Nhất Dương mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mắt, cậu đột nhiên cười ngốc.

Sau đó ý thức được mình vừa làm gì, mới vội bật dậy.

Đờ mờ!! Cậu vừa cười ngu, đã thế còn dùng cái bản mặt chuyên đi ngắm trai đẹp.

“À, anh, anh nấu xong rồi à?” - Phải hỏi một câu cho đỡ ngượng.

“Ừ, vừa mới nấu xong thôi.”

Chu Nhất Dương nghe thế, xỏ dép đi trong nhà rồi vào phòng ăn.

Phó Dật Thần theo sau.

Có 5 món tất cả, mà đều là những món phải làm khá cầu kì. Phó Dật Thần nấu trong thời gian như thế thì cũng nhanh đấy chứ!

Chu Nhất Dương thích nhất là món sườn xào chua ngọt, mà Phó Dật Thần cũng nhường cậu. Cả một đĩa như vậy, mà anh chỉ ăn có 1,2 miếng, còn lại đều để cậu ăn.

“Anh không ăn sườn xào chua ngọt à?”

“Tôi không thích ăn lắm, cậu cứ ăn đi.”

Anh đã nói vậy, thì chả việc gì mà phải nghĩ nhiều, ăn thôi.

Phó Dật Thần nhìn cậu ăn mà bật cười. Lúc ăn cũng đáng yêu như một bé thỏ vậy.

Ăn xong, Chu Nhất Dương để bát đũa vào trong máy rửa bát rồi ra phòng khách ăn hoa quả.

Đúng lúc trên TV đang chiếu phim truyền hình mà cậu thích, mải xem phim, có miếng táo trước mặt, cậu há miệng, miếng táo cũng ngay lập tức vào trong miệng luôn.

Đang nhai dở thì chợt nghĩ, ủa tại sao miếng táo lại tự nhiên chui vào miệng cậu nhỉ?

Quay sang bên cạnh, là Phó Dật Thần vừa đút cho cậu ăn.

Chu Nhất Dương lại được phen đỏ mặt.

“Này, thuốc này để bôi tay nhé. Tôi để lại đây, nhớ bôi 2 lần 1 ngày.”

Chu Nhất Dương quay sang, thấy lọ thuốc bôi mà Phó Dật Thần đang cầm cứ thấy quen quen.

Phó Dật Thần cầm tay cậu, nhẹ nhàng bôi thuốc vào chỗ vảy cá cứa qua, Chu Nhất Dương cũng không phản kháng, cậu đang nhớ đến 2 lọ thuốc mà ai đó để trên hàng rào nhà cậu sau buổi tối hôm cậu dự bữa tiệc mừng Phó Dật Thần.

“Hôm đó, thuốc này là của anh ư?”

Hỏi xong, cậu còn quan sát khuôn mặt của Phó Dật Thần. Khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, không một gợn sóng.

“Ừm, là của tôi.”

“Anh nhìn thấy hết rồi đúng không? Buổi tối hôm đó.”

Phó Dật Thần im lặng. Chu Nhất Dương cũng kiên nhẫn đợi anh trả lời.

“Hôm đó, cậu đánh rất đẹp. Hình như, cậu học võ lâu rồi nhỉ?”

Nói thật, nếu như người khác mà biết được chuyện gì đó bí mật của cậu như này, chắc chắn cậu sẽ khó mà có thể tiếp xúc với người đó nữa, nhưng Phó Dật Thần thì lại khác.

Lúc nào anh cũng đem đến cho cậu cảm giác khác biệt.

“Chắc anh cũng thấy lạ đúng không?”

“Chuyện cậu biết tiệt quyền đạo à? Hơi hơi thôi.”

Chu Nhất Dương không quan sát anh nữa, cậu nhìn TV, rồi nói.

“Tôi ấy, không chỉ biết mình tiệt quyền đạo không thôi đâu.”

“Karate biết chứ?” - Phó Dật Thần hỏi.

“Biết.”

“Takewondo?”

“Biết.”

“Cậu còn biết gì nữa?”

“Judo, còn từng học kiếm đạo.”

Phó Dật Thần chỉ “ồ” một tiếng.

“Anh không thắc mắc tại sao tôi lại biết ư?” - Chu Nhất Dương khó hiểu lên tiếng.

Phó Dật Thần mỉm cười.

“Tò mò thì liệu cậu có nói cho tôi không?”

“Ừm, cũng đúng.” - Chu Nhất Dương gật gù.

Dù anh có hỏi, chắc chắn cậu cũng sẽ không nói. Vì đây không phải thời điểm thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.