Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 42: Chương 42




Đến bệnh viện, Chu Nhất Dương không chỉ yêu cầu kiểm tra mỗi vết thương trên cánh tay của Phó Dật Thần, mà còn kiểm tra toàn thân.

“Được rồi, không có nguy hiểm như vậy đâu mà.” - Phó Dật Thần bày ra vẻ mặt 3 phần bất lực, 7 phần nuông chiều nhìn Chu Nhất Dương.

“Tại sao lại không nguy hiểm? Anh mà có làm sao thì không chỉ nửa đời sau của anh, mà nửa đời sau của em cũng không biết phải làm thế nào đâu.”

Nghe Chu Nhất Dương nói câu này, vị bác sĩ ngồi trong phòng đang uống trà liền bị sặc.

“Hai vị à, không nghiêm trọng đến nửa đời sau của hai vị đâu. Kiểm tra thì càng tốt thôi chứ sao.”

Vậy là Phó Dật Thần được thể, lôi luôn cả Chu Nhất Dương vào làm kiểm tra toàn thân.

Đến gần trưa hai người mới làm xong hết mọi thủ tục kiểm tra và ra về.

Bên kia Tô Tiểu Bắc đã lo liệu xong mọi việc còn lại, còn số vũ khí lần này thì được trả về cho tập đoàn Phương Lam. Phó Dật Thần bèn đưa Chu Nhất Dương về khách sạn anh đang ở.

Vào trong phòng rồi, Chu Nhất Dương mới nhớ ra là cậu không có quần áo ở đây để thay, Phó Dật Thần bèn đưa cho cậu áo sơ mi của anh. Anh đi công tác nên không mang quá nhiều quần áo ở nhà.

“Sao anh chỉ đưa em mỗi cái áo?”

“Em mặc vừa quần của anh à?” - Phó Dật Thần giơ chiếc quần anh đang định thay ra.

Chà, đúng là nó hơn cậu mấy cỡ thật!

“Vậy em mặc mỗi áo thôi hả? Anh chắc không đấy?” - Chu Nhất Dương cợt nhả hỏi.

Tai Phó Dật Thần đã đỏ ửng nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tùy em.”

Chu Nhất Dương chỉ thay chiếc áo sơ mi của Phó Dật Thần, áo rất rộng, dài đến nửa đùi. Thay xong, cậu ngồi vắt vẻo trên sofa xem điện thoại.

Phó Dật Thần thay quần áo xong đi ra, đập vào mắt chính là đôi chân trắng trẻo của Chu Nhất Dương.

Được rồi, anh hối hận rồi ^^

“Em không lạnh à?”

“Chỉ cần anh không thấy lạnh, thì em cũng không lạnh.”

Phó Dật Thần nghe xong chỉ biết mỉm cười đầy bất lực, anh vừa ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Chu Nhất Dương, thì Chu Nhất Dương liền nằm xuống, gối đầu lên đùi anh.

Đây là thói quen của cậu sau khi hai người xác nhận yêu đương. Mà sau khi cậu nằm xuống, Phó Dật Thần sẽ xoa đầu, vuốt tóc cậu.

Hai người cứ như thế nhưng có thể ngồi đến tận đêm.

“Anh đặt đồ ăn rồi, đợi một lúc là người ta sẽ ship đến.”

“Tại sao anh không gọi đồ ăn của khách sạn luôn?”

“Đồ ăn ở khách sạn không có những món mà em thích.”

Chu Nhất Dương nghe anh nói, trong lòng rất cảm động, cậu giơ tay lên xoa xoa tóc anh. Anh cũng cúi người xuống, hôn chụt cái lên môi cậu.

“Em không có quần áo ở đây, tí nữa phải nhờ Tô Tiểu Bắc mang đến cho em thôi.”

“Tô Tiểu Bắc, à đúng rồi, cậu ấy biết chuyện của chúng ta à?”

“Ừm, cậu ấy biết rõ là đằng khác. Nhờ cậu ấy mang đồ đến, sau đó em sẽ ở đây với anh tới bao giờ về nước thì chúng ta cùng về.”

“Ở cùng anh? Chà, anh cũng rất là muốn, nhưng mà, em không sợ bị anh ăn à?”

Phó Dật Thần dùng cái giọng đầy mờ ám khiến Chu Nhất Dương đang nằm liền bật dậy.

“Này, này, tay anh bị thương đấy nhé!”

Hai người họ chỉ còn bước cuối cùng là chưa làm thôi, vì Chu Nhất Dương cảm thấy, với sức lực của Phó Dật Thần, thì không biết cậu có thể chịu được đến bao lâu.

Phó Dật Thần cười sủng nịch, giơ tay phải kéo cậu vào lòng, Chu Nhất Dương thuận thế ngồi luôn trên đùi anh, hai chân vòng qua eo anh.

“Anh nói vậy thôi mà, phòng này anh đặt có 2 giường, không phải lo đâu, ngốc ạ!”

Chu Nhất Dương trừng mắt với anh một cái, anh chỉ cười rồi nâng cằm cậu lên, bắt đầu hôn.

Hai người hôn nhau lâu đến mức mà nếu không có nhân viên giao đồ ăn đến bấm chuông cửa thì sợ là sẽ không ngừng lại.

Hôn xong, Phó Dật Thần định bế Chu Nhất Dương ra bàn ăn để anh đi lấy đồ ăn thì cậu đã vội bước xuống vì tay anh bị thương.

Phó Dật Thần lấy đồ ăn rồi trả tiền rất nhanh, lúc cầm hộp đồ ăn thì vẫn ổn, thế nhưng lúc ăn thì lại nói không cầm được bát.

Anh hai à, muốn người ta đút cho thì nói luôn một câu có phải nhanh hơn không??!!

Chu Nhất Dương ban đầu vờ như không quan tâm, cuối cùng Phó Dật Thần phải giả vờ đánh rơi đồ ăn thì Chu Nhất Dương mới không nhìn nổi, gắp cho anh một miếng rồi đưa đến tận miệng.

Nhưng sau đó, Phó Dật Thần lại ăn như bình thường được rồi!!

Yêu vào rồi mất não hả??

Ăn trưa xong, đang định nghỉ trưa thì có tiếng chuông cửa. Là Tô Tiểu Bắc mang đồ của Chu Nhất Dương đến.

Người ra lấy đồ là Phó Dật Thần.

“Dương đâu, tôi muốn gặp nó chút.”

“Cậu ấy ngủ rồi.” - Phó Dật Thần lãnh đạm trả lời.

“Có quỷ mới tin, hay là anh làm gì nó rồi thành ra ngại không muốn gặp?”

Không không, đừng đổ oan cho anh như thế. Anh có làm gì đâu!!

“Cậu nghĩ sao thì là vậy đi.”

Tô Tiểu Bắc chỉ chép miệng một cái, trước khi rời đi mới nói một câu: “Làm nhẹ nhàng thôi. Hai người còn trẻ, đừng sung sức quá!”

Phó Dật Thần mang đồ của Chu Nhất Dương vào, vừa đóng cửa thì thấy cậu ngay phía sau.

“Sao anh lại không muốn để cho Tiểu Bắc gặp em hả?”

“Anh không muốn ai nhìn thấy những lúc em như thế này.” - Phó Dật Thần trả lời, giọng nói có hơi tủi thân.

“Em thế này thì sao,..... - Chu Nhất Dương đang nói thì cúi xuống nhìn lại bộ đồ của mình.

Ừm, đúng là không nên thật.

Chu Nhất Dương thấy Phó Dật Thần nói cũng hợp lí nên cậu không nói gì nữa, lấy quần áo trong vali ra.

Phó Dật Thần im lặng nhìn cậu một lát rồi nói: “Thực ra anh có chút ghen tị với Tô Tiểu Bắc.”

Bàn tay đang sắp xếp quần áo của Chu Nhất Dương liền ngừng lại, cậu quay ra nhìn anh.

“Anh ghen tị vì cậu ấy biết em sớm hơn anh, cùng em trưởng thành, cùng em trải qua rất nhiều chuyện. Anh biết, cậu ấy và em chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng mà, nhiều lúc anh vẫn không kìm lòng được mà ghen tị.”

Chu Nhất Dương nghe anh nói xong liền tiến đến, ôm lấy mặt anh, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh rồi nói: “Cậu ấy quen em sớm thì sao, cùng em trưởng thành, cùng em trải qua nhiều chuyện thì sao chứ. Sau này em và anh cũng sẽ còn nhiều thứ được trải nghiệm cùng nhau mà. Cậu ấy là bạn thân em, còn anh là bạn trai em, cũng có khả năng sẽ thành bạn đời nữa mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.