Phó Dật Thần không nghĩ Chu Nhất Dương sẽ nói như vậy. Hai người mới yêu nhau không lâu, nhưng cậu lại luôn đem đến cho anh cảm giác an toàn mà rất lâu rồi anh không được cảm nhận.
Tuy chỉ là lời nói, nhưng trong lòng Phó Dật Thần vui như nở hoa, ai bảo chỉ có phụ nữ mới thích nghe những lời ngọt ngào của đàn ông, Phó Dật Thần anh đây cũng thích nghe nhé!
Phó Dật Thần nhìn Chu Nhất Dương mỉm cười, ánh mắt ngày càng si mê làm Chu Nhất Dương phải vội buông anh ra nếu không cậu sẽ chết chìm trong đó.
“Nhớ lời em nói đó.” - Chu Nhất Dương buông ra rồi quay lại sắp xếp quần áo.
“Anh nhớ rồi bảo bối.” - Phó Dật Thần từ đằng sau chồm lên hôn chụt vào má Chu Nhất Dương làm cậu phì cười.
Ai yêu vào cũng sẽ thấy không khí biến thành kẹo ngọt hết thôi.
Chu Nhất Dương ở lại nước M với Phó Dật Thần thêm 2 ngày nữa rồi về nước.
Phó Dật Thần đã quyết định bỏ việc buôn bán vũ khí, nên vừa về nước, cũng phải đi giải quyết triệt để mọi thứ liên quan đến vũ khí, còn Chu Nhất Dương thì trở lại trường học, chuẩn bị cho đợt thực tập tiếp theo.
Mùa thu đi qua rất nhanh, nếu không có những cơn gió mùa đầu đông tới báo hiệu thì e là Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần còn không biết là mùa đông sắp tới.
Mùa đông thì có gì nào?
Có ngày sinh nhật của Phó Dật Thần đó.
(* Cảnh báo có H nhẹ *)
Tính ra thì đây là năm thứ hai Chu Nhất Dương đón sinh nhật cùng Phó Dật Thần, cậu nghĩ nên tặng anh một thứ gì đó thật đặc biệt, vì hai người cũng là người yêu rồi.
Cậu hỏi thử Tô Tiểu Bắc, thì cậu ta không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Anh ta thích cậu rồi thì cậu tặng gì anh ta cũng đều thích.”
“Thế thì tôi đã không phải hỏi cậu rồi nhé, tôi muốn một món quà có ý nghĩa cơ.”
Tô Tiểu Bắc nghe Chu Nhất Dương nói xong, hút một ngụm trà sữa, rồi chép miệng: “Thế cậu dâng tặng tấm thân của cậu cho anh ta đi. Đàn ông yêu bằng nửa thân dưới, tặng bản thân mình là món quà có ý nghĩa nhất.
Chu Nhất Dương càng nghe càng đỏ mặt, cậu đạp ghế Tô Tiểu Bắc một cái: “Tôi nghiêm túc đấy!”
Tô Tiểu Bắc nhăn mặt: “Thì tôi cũng nghiêm túc mà.”
Chu Nhất Dương không biết nói gì hơn, cậu lái xe đi về.
Dọc đường đi, miệng thì mắng ý tưởng của Tô Tiểu Bắc quá là cầm thú, nhưng đầu thì không ngừng cảm thấy, thực ra tặng bản thân, ừm, cũng là một ý kiến không tồi.
Lái xe về đến nhà, Chu Nhất Dương cuối cùng cũng chốt được món quà cậu định tặng Phó Dật Thần, nhưng xem ra, cậu phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng đây.
Buổi tối hôm sinh nhật Phó Dật Thần, Chu Nhất Dương cứ bồn chồn, đứng ngồi không yên. Sau tiết mục cắt bánh sinh nhật, Chu Nhất Dương bình thường thích ăn ngọt giờ lại ăn có một miếng, ăn xong cậu chạy ngay lên tầng, nói với Phó Dật Thần dọn dẹp cho cậu, rồi 9h lên phòng cậu có việc.
Phó Dật Thần khó hiểu nhưng vẫn làm theo, bảo 9h thì đúng 9h anh lên phòng Chu Nhất Dương.
Anh gõ cửa phòng, bên trong có tiếng mời vào rất nhỏ của Chu Nhất Dương. Khi đẩy cửa phòng, lại thấy điều hòa đã bật chế độ ấm, nhưng bên trong tối đen, không bật đèn. Phó Dật Thần đang định rờ công tắc ở cửa thì người anh chợt cứng lại, một thân ảnh khẽ ôm anh từ đằng sau. Quan trọng là, còn không mặc quần áo.
“Đừng bật đèn, đây, đây là món quà sinh nhật mà em tặng anh.” - Chu Nhất Dương ở phía sau khẽ khàng nói.
Phó Dật Thần xoay người, trong bóng tối, anh không nhìn rõ Chu Nhất Dương, nhưng có thể dùng tay cảm nhận cơ thể cậu. Mỗi bộ phận trong người cậu đều run lên mỗi khi tay anh chạm qua.
Phó Dật Thần nói bằng giọng khàn khàn: “Em chắc chứ?”
Chu Nhất Dương ôm cổ anh thay cho câu trả lời. Phó Dật Thần như được giải phóng, cúi xuống hôn cậu ngấu nghiến, bàn tay trượt từ cổ xuống ngực rồi eo cậu.
Chu Nhất Dương hôn anh, hai tay cậu cũng cởi quần áo anh ra, hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau.
Phó Dật Thần trước khi đè Chu Nhất Dương lên giường, anh giơ tay bật đèn ngủ đầu giường rồi nói: “Anh muốn nhìn em.”
Nụ hôn của Phó Dật Thần trượt từ cổ rồi xuống ngực Chu Nhất Dương, một tay thì không ngừng nắn eo, hai đầu ** của cậu, một tay thì trượt xuống m*ng cậu.
Phó Dật Thần nhẹ nhàng dùng tay và thuốc bôi trơn nới rộng ra, rồi cảm thấy chỗ đó đã mềm và đủ vào, anh chậm rãi dùng thứ đã ***** **** của mình từ bao giờ mà tiến vào.
“Ưm, ư, ư,.....” - Chu Nhất Dương khẽ rên rỉ.
Có hơi đau đó.
“Em đau à? Anh sẽ cố làm nhẹ nhàng hơn.” - Vừa nói Phó Dật Thần vừa hôn lên môi cậu như xoa dịu.
Lần đầu tiến vào thì có đau và rát, nhưng rồi lần hai, lần ba, những lần sau đó, cảm giác đau đớn không còn, mà thay vào đó là khoái cảm cực đỉnh.
Chu Nhất Dương đã bắn ra hai lần rồi mà phía dưới Phó Dật Thần vẫn còn đang hoạt động mạnh mẽ.
Chu Nhất Dương cầu xin anh: “Được rồi, dừng, dừng lại đi. Em, em sắp,...a a a,....”
Phó Dật Thần không có dấu hiệu dừng lại, còn định đổi tư thế. Trong lúc anh đổi tư thế, rút ra, Chu Nhất Dương không còn sức mà chạy đi, chỉ có thể bò ra cuối giường. Nhưng mới được mấy cm thì cổ chân bị Phó Dật Thần nắm lấy, kéo lại, anh để cậu ngồi trên người anh.
Chu Nhất Dương cảm thấy mình đúng là tự rước họa vào thân mà, đã lường trước là sẽ bị đè đến thảm rồi mà vẫn đâm đầu vào.
Chu Nhất Dương không nhớ là hai người còn làm đến bao lâu, cậu mệt lả trên giường, nửa tỉnh nửa mê để anh bế đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, anh đặt cậu lên giường. Trước khi Chu Nhất Dương chìm vào giấc ngủ, cậu cảm nhận được nụ hôn của Phó Dật Thần trên trán, và anh khẽ thì thầm: “Món quà này anh rất thích, cảm ơn bảo bối.”
Cậu mệt rồi, hủy diệt đi.