Tô Giai Thụy vì quá đau mà ngất xỉu, nhưng vì vết thương ở bả vai nên cũng không nguy hiểm nhiều đến tính mạng, chỉ có điều, phải phẫu thuật để gắp viên đạn ra.
Chu Nhất Dương đến, lúc đó là đang chuẩn bị làm phẫu thuật, cậu chỉ kịp nhìn Tô Giai Thụy một đoạn đường ngắn lúc bác sĩ đẩy xe giường vào phòng phẫu thuật.
“Cậu ấy sẽ không sao đâu.” - Phó Dật Thần nhẹ nhàng nói.
“Cậu ấy là vì em.” - Chu Nhất Dương tự trách bản thân.
Phó Dật Thần mỉm cười, xoa đầu cậu.
“Tô Giai Thụy rất yêu quý em, cậu ấy làm vậy là muốn bảo vệ em. Anh chắc rằng, khi tỉnh lại, cậu ấy không muốn thấy em tự trách bản thân thế này đâu. Với lại, ca phẫu thuật này, là do đích thân giám đốc bệnh viện tiến hành, chắc chắn sẽ ổn.”
“Giám đốc bệnh viện?”
“Là bố của Cao Ngạn đó.”
“A, đây chính là bệnh viện của nhà anh ấy hả?” - Chu Nhất Dương bất ngờ.
“Ừ, anh đã gọi điện nhờ cậu ấy, muốn cử một bác sĩ giỏi đến, ai ngờ, cậu ấy gọi bố cậu ấy luôn.”
Nghe thấy vây, Chu Nhất Dương yên tâm hơn đôi chút, mới chịu đi cùng Phó Dật Thần đến kiểm tra toàn diện.
Ngoài thứ thuốc bị Nhậm Trường tiêm còn chưa hết tác dụng ra, thì chỉ có những vết hằn do dây trói để lại trên cơ thể. Ngoài ra thì mọi thứ vẫn ổn, không bị thương.
“Nhậm Trường này cũng biết điều đó chứ.”
“Anh ta thích em, nên mới không ra tay nặng.” - Chu Nhất Dương đột ngột nói.
Phó Dật Thần có chút kinh ngạc: “Sao em biết?”
Chu Nhất Dương thở dài: “Anh ta không nói, là Hứa Gia Minh nói cho em.”
Ngừng một lát như nhớ ra điều gì, Chu Nhất Dương nói tiếp: “Hứa Gia Minh ấy, lúc mà cậu ta bắn A Thụy, khuôn mặt cậu ta, rất kì quái.”
“Jade vừa điều tra, cô ấy nói, Hứa Gia Minh hình như cũng có bệnh tâm lý thì phải.”
Chu Nhất Dương nghe xong, cũng không tỏ vẻ gì, cậu chỉ chậc một tiếng, rồi ngồi xuống ghế ngoài phòng phẫu thuật.
Phó Dật Thần đang định ngồi xuống bên cạnh thì Chu Nhất Dương nói: “Anh về ngủ một lát đi, phẫu thuật chắc sẽ còn lâu đó. Em với Tô Tiểu Bắc đợi là được rồi. Hơn nữa, chắc chú Tô cũng sắp đến rồi.”
Phó Dật Thần vẫn ngồi xuống, anh lo lắng hỏi cậu: “Vậy còn em? Em cũng phải nghỉ ngơi chứ?”
Chu Nhất Dương lắc đầu: “Không cần, hôm qua em ngủ 12 tiếng rồi, không buồn ngủ.”
“Anh muốn ở đây cùng em.”
“Nhưng anh mệt mỏi lắm rồi đó.”
“Không được sao?” - Phó Dật Thần cầm tay Chu Nhất Dương, hình như anh không phát hiện ra bản thân đang “làm nũng“.
Tim Chu Nhất Dương mềm lại, cậu khẽ nhéo khuôn mặt anh rồi đành nói: “Được rồi, anh dựa vào người em mà ngủ.”
Phó Dật Thần nghe thế vui ra mặt, anh dựa đầu vào vai Chu Nhất Dương, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Tiểu Bắc đi làm thủ tục quay trở lại, chỉ thấy Phó Dật Thần đang dựa vào vai Chu Nhất Dương ngủ, khung cảnh rất ấm áp. Cậu ta cũng tự động đi nhẹ nhàng hơn.
Mãi đến khi Tô Tiểu Bắc ngồi xuống bên cạnh Chu Nhất Dương, Chu Nhất Dương mới phát hiện ra là có người, cậu hơi giật mình.
“Chẹp chẹp, cái đôi mắt đẹp đẽ này của tôi đã phải nhìn thấy quá nhiều.” - Tô Tiểu Bắc trêu chọc.
“Ai bắt cậu nhìn, nhắm mắt lại là được mà.”
“Bạn với bè thế đấy hả, tôi cũng lo cho cậu cả đêm, mà cậu lại nỡ làm tổn thương tôi như thế?”
Chu Nhất Dương biết, Phó Dật Thần từ hôm qua đến sáng nay không chợp mắt vì đi tìm cậu, thì Tô Tiểu Bắc cũng thế.
“Thế cậu muốn dựa nốt vào vai bên này của tôi không?”
Tô Tiểu Bắc bĩu môi, đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân vọng tới.
Chu Nhất Dương sợ Phó Dật Thần tỉnh, cậu giơ tay che tai bên kia của anh lại.
Người đến là chú Tô, bố của Tô Tiểu Bắc. Vừa đến đã nhìn thấy cảnh ôm ấp, ông có chút không nói nên lời, nhưng vì biết tính hướng của Chu Nhất Dương nên cũng không cảm thấy gì cả. Ông dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi Chu Nhất Dương vài câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Bắc.
Chú Tô mang theo một chiếc túi xách, sau khi ngồi xuống thì lấy từ trong túi ra một chiếc gối kê cổ chữ U, đưa cho Tô Tiểu Bắc.
Tô Tiểu Bắc cảm động gần chết, định ôm cổ bố thì bị đẩy ra, vẻ mặt ghét bỏ. Tô Tiểu Bắc lấy chiếc gối choàng qua cổ, nhanh chóng ngủ mất.
Chú Tô thấy Tô Tiểu Bắc đã ngủ, định ghé sang nói chút chuyện với Chu Nhất Dương thì thấy Chu Nhất Dương cũng đang gà gật.
Tưởng ai bảo là đã ngủ 12 tiếng rồi cơ mà? Vẫn còn ngủ tiếp được à??!!
Chú Tô chỉ lắc đầu, mỉm cười nhìn.
Ca phẫu thuật kéo dài gần 2 tiếng rưỡi, bác sĩ bước ra, thấy cảnh người bố già đang ngồi nhìn các con ngủ, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Bác sĩ khẽ ho một tiếng, thông báo ca phẫu thuật đã thành công. Chú Tô vui sướng, cười mãi, định đánh thức mấy đứa dậy báo tin nhưng lại không nỡ.
Khi bác sĩ đẩy Tô Giai Thụy đến phòng hồi sức sau cấp cứu thì mẹ Tô, bố mẹ Chu Nhất Dương và vài thành viên của Iris cũng đến.
Một đám người đứng ở hành lang bệnh viện, tất cả đều giữ im lặng, vì còn 3 người kia đang ngủ.
Cho đến 7h, Chu Nhất Dương dậy đầu tiên, vừa mới mở mắt, đã thấy bao nhiêu con mắt nhìn mình chằm chằm. Cậu giật mình, Phó Dật Thần cũng bị đánh thức, tiếp đến là Tô Tiểu Bắc.
3 người vừa dậy đã thấy nhiều người đứng xung quanh, im lặng nhìn. Chu Nhất Dương lại tưởng Tô Giai Thụy có chuyện gì, sợ hãi hỏi: “Ca phẫu thuật thế nào rồi?”
Mẹ cậu lúc này mới mỉm cười nhìn cậu: “Thành công rồi.”