Lúc Tô Giai Thụy tỉnh lại, đã là 1 ngày sau, bên cạnh là Chu Nhất Dương đang mỉm cười nhìn cậu, thở phào nhẹ nhõm.
Tô Giai Thụy cũng mỉm cười, cuối cùng anh Dương cũng an toàn rồi.
“Muốn uống nước không?”
“Muốn.”
Chu Nhất Dương rót nước ra cốc, rồi nhẹ nhàng đỡ Tô Giai Thụy dậy uống nước.
Uống xong, cậu hỏi: “Nhóc thấy trong người thế nào rồi?”
“Bả vai đau.”
“Bác sĩ dặn là không vận động mạnh trong vài tháng tới, những nhiệm vụ của Iris, trước mắt, nhóc không cần tham gia đâu.”
Chu Nhất Dương vừa nói xong thì phòng bệnh có người mở cửa, người bước vào là Cao Ngạn.
“Cậu tỉnh rồi à?” - Cao Ngạn tiến đến, trên tay xách một bình giữ ấm.
“À phải rồi, Cao Ngạn hóa ra là người quen của em à?” - Chu Nhất Dương nhìn Tô Giai Thụy.
Tô Giai Thụy gật đầu.
“Hồi em mới về Tô gia, có một lần bị lạc, sau đó gặp anh ấy, còn đưa em về tận nhà. Mấy tháng sau thì cùng bố mẹ và anh Tiểu Bắc đi dự tiệc, lại gặp lại. Sau này vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau.”
“Hóa ra em vẫn nhớ chuyện hồi nhỏ.” - Cao Ngạn ngồi xuống ghế, mở bình giữ ấm ra, bên trong là canh nóng vừa mới nấu xong.
“Không biết bao giờ em tỉnh, nhưng cứ nấu mang đến. Đây là canh anh mới nấu xong, đợi một chút rồi uống nhé.”
Chu Nhất Dương tròn mắt nhìn Cao Ngạn: “Ồ, anh tự tay vào bếp nấu á?”
“Bình thường rảnh rỗi tôi sẽ nghiên cứu các món ăn, tôi cảm thấy nấu ăn khá thú vị.”
Nếu bây giờ có một anh đẹp trai, nhiều tiền như Cao Ngạn vào bếp nấu ăn cho bạn, vậy bạn có tình nguyện đổ không?
Chu Nhất Dương thì đương nhiên là không đổ rồi, bởi vì Phó Dật Thần còn đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn, cũng nấu ăn ngon. Cậu chỉ bất ngờ vì Cao Ngạn nấu ăn cho Tô Giai Thụy thôi.
Vậy tức là, chính Cao Ngạn cũng nhờ bố mình tiến hành ca phẫu thuật của Tô Giai Thụy.
Có biến rồi đây.
Chu Nhất Dương chỉ nhắc nhở Tô Giai Thụy vài câu nữa rồi cậu ra khỏi phòng bệnh, để Cao Ngạn đút canh cho Tô Giai Thụy.
Vì chưa hết 48 tiếng, nên cơ thể Chu Nhất Dương vẫn còn nhức mỏi, Phó Dật Thần bảo cậu bao giờ muốn đi đâu thì gọi điện cho anh, anh đến đón. Lúc rời khỏi bệnh viện, Chu Nhất Dương không muốn phiền nên định bắt xe bus, còn gọi điện cho Tô Tiểu Bắc đến bệnh viện với Tô Giai Thụy.
Đi xe bus về đến nhà là 9h sáng, vừa bước vào nhà, cơ thể Chu Nhất Dương đột nhiên mềm oặt, hoa mắt chóng mặt, sau đó cậu liền ngất xỉu.
Phó Dật Thần ở công ty gọi điện cho Chu Nhất Dương, định hỏi anh đến đón được chưa thì cậu không bắt máy. Anh gọi mấy cuộc nhưng không ai bắt máy, liền lái xe đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, chỉ có Tô Giai Thụy đã tỉnh, Tô Tiểu Bắc mới đến và Cao Ngạn. Hỏi thì Cao Ngạn nói Chu Nhất Dương đã về lâu rồi.
Phó Dật Thần hoảng sợ, lái xe về nhà. Lúc đi qua nhà Chu Nhất Dương, anh thấy cậu nằm sõng soài trước cửa. Phó Dật Thần dừng xe, bế người vào nhà.
2 tiếng sau, Chu Nhất Dương mới tỉnh lại. Là do thuốc mà Nhậm Trường tiêm vào, lúc tiêm sẽ ngủ liền 12 tiếng, sau 48 tiếng, thuốc hết tác dụng, nhưng sẽ bị ngất khoảng 4 đến 5 tiếng. Nhưng vì sức đề kháng của Chu Nhất Dương tốt nên cậu tỉnh lại nhanh.
Lúc tỉnh lại, không còn cảm giác nhức mỏi nữa, Chu Nhất Dương cảm thấy cơ thể thoải mái hơn, nhưng cậu chưa kịp vui mừng thì thấy bản mặt khó ở của Phó Dật Thần.
“Anh sao vậy? Thuốc hết tác dụng thì anh phải vui chứ?”
Phó Dật Thần không nói gì, chỉ nhìn Chu Nhất Dương chằm chằm, rồi anh ôm cả người cậu vào trong lòng.
“Anh sợ.” - Giọng anh hơi khàn.
Chu Nhất Dương biết anh đang sợ điều gì, cậu khẽ vuốt lưng anh.
“Nhậm Trường cũng đã bị bắt rồi, không còn ai nhắm đến em nữa đâu. Đừng lo.”
“Anh muốn mỗi giờ mỗi phút đều được nhìn thấy em, muốn em vĩnh viễn ở trong tầm mắt của anh.”
Anh ích kỉ quá phải không?
“Em đâu phải trẻ con nữa. Với lại, chỉ cần trong lòng anh có em, thì lúc nào trong đầu anh cũng sẽ chỉ có hình ảnh của em. Như vậy là có thể được nhìn em vĩnh viễn rồi còn gì.”
“Hay em đến công ty cùng anh đi, rồi chúng ta cùng về. Chỉ cần em ở cạnh anh, anh mới có cảm giác an toàn.”
“Nhưng em còn công việc của em nữa mà. Phó Dật Thần, anh nhìn em nè.”
Thấy giọng Chu Nhất Dương có vẻ nghiêm túc, Phó Dật Thần mới buông cậu ra, anh nhìn vào mắt cậu.
“Nghe em nói nhé, sau khi bị bắt cóc thì em nhận ra một điều. Việc này là việc ngoài ý muốn, bản thân em cũng cảm thấy rất sợ. Chúng ta không biết được tiếo theo sẽ có chuyện gì xảy ra, anh nói vĩnh viễn muốn ở cạnh em, nhìn thấy em trong tầm mắt anh, nhưng có nhiều chuyện xảy ra khiến chúng ta không thể lường trước được. Trên đời này không có vĩnh viễn, chỉ có hiện tại thôi. Hiện tại anh yêu em, em cũng yêu anh. Hiện tại anh ở trong tầm mắt anh, còn anh cũng là ánh sao trong mắt em. Anh hiểu ý em không?
Phó Dật Thần khẽ gật đầu. Nhìn dáng vẻ có chút tủi thân của anh, Chu Nhất Dương thấy hơi buồn cười. Cậu đặt một nụ hôn lên môi anh như an ủi. Rồi lại nghe thấy anh nói.
“Cùng anh về ra mắt gia đình nhé!”