Phó Dật Thần chưa kịp đưa người về thì ông nội Phó đã biết chuyện, gọi anh về trước.
Lúc Phó Dật Thần về nhà chính Phó gia, có hơi ngạc nhiên khi thấy mọi người đều đang ở trong nhà. Những người có quan hệ thân thiết với anh thì lo lắng ra mặt, nhưng những kẻ khác thì vẻ mặt đắc ý, mặt vênh lên tận trời.
Phó Viễn ngồi chính giữa, mặt lạnh đi vài phần khi thấy Phó Dật Thần xuất hiện.
“Tôi còn tưởng anh mê thằng nhóc đó đến mức quên cả đường về rồi chứ. Vẫn còn nhớ mình là con cháu Phó gia à?”
Phó Dật Thần giật mình, ông đã biết chuyện rồi ư?
Mà cũng phải, vụ bắt cóc vừa rồi rùm beng như vậy.
“Cho dù cháu yêu ai, thì vẫn mang họ Phó.”
Phó Viễn tức giận, đập cây batoong trên tay xuống sàn nhà.
“Tôi thật sự không hiểu anh đấy, đường đường là một người thừa kế của tập đoàn lớn, lại xuất ngày chạy sau mông một thằng nhãi ăn chơi lêu lổng. Lại còn vì nó mà làm náo loạn cả thành phố lên. Phó gia này đẹp mặt lắm đấy!”
Phó Dật Thần đã nghe nhiều những lời nói khó nghe của người nhà, vốn cũng quen rồi, nhưng hôm nay, lại xúc phạm đến Dương của anh. Thử hỏi xem, nếu năm đó không có Dương, vậy có Phó Dật Thần như ngày hôm nay không, người thừa kế của Phó gia liệu có phải là anh không. Thời điểm mẹ anh mất đi, bố anh cũng phải rất lâu sau mới vực dậy tinh thần được, anh dường như phải chống chọi một mình, lúc đó có ai trong Phó gia giúp anh không?
Không ai cả.
Những người thân một chút thì họ yếu thế, không có địa vị cao trong Phó gia, họ không hiểu hết được, cũng không giúp được gì.
Những người từng đạp Phó Dật Thần xuống, ngày hôm nay lại lấy ra tư cách người nhà để khuyên răn, dạy bảo anh. Coi anh là con rối ư?
Phó Dật Thần cố nén cơn khó chịu trong lồng ngực, anh cứng rắn nói: “Thưa ông, cậu ấy không phải tên ăn chơi lêu lổng. Cậu ấy rất tốt.”
Phó Dật Thần vừa dứt lời thì có tiếng cười phát ra, là chú ba, Phó Cận, bố của Hứa Gia Minh.
Phó Cận nhạo báng: “Tốt à? Tốt mà để thằng cháu quý hóa của tôi lặn lội khắp cả cái thành phố này để tìm à?”
Phó Dật Thần ăn miếng trả miếng: “Chú à, chắc chú cũng biết là cậu ấy bị bắt cóc nhỉ? Và người bắt cóc, là thằng quý tử nhà chú đấy. Nó hiện tại đang ở đồn cảnh sát, Hứa gia phải chạy vạy khắp nơi vì nó đấy. Chú làm bố mà sao vô tâm thế, không định giúp một tay à?”
Mặt Phó Cận trắng bệch, ông nội Phó cũng kinh ngạc, nhìn sang con trai. Mọi người trong Phó gia cũng bất ngờ. Họ chỉ nghe nói Chu Nhất Dương đó bị bắt cóc, người bắt cóc là người của một băng nhóm nào đó. Không nghĩ tới lại là Hứa Gia Minh.
“Mày nói láo!” - Phó Cận chỉ tay vào mặt Phó Dật Thần.
“Không tin thì chú đến Hứa gia mà hỏi. Sở dĩ trên báo chỉ nói tới Nhậm Trường, là vì Hứa Gia Minh và Chu Nhất Dương là bạn học, Hứa gia phải đến cầu xin không tiết lộ danh tính của Hứa Gia Minh, Chu Nhất Dương mới mềm lòng, không để cảnh sát tiết lộ. Đáng ra chú phải cảm ơn người ta mới đúng chứ? Không thì chỗ tài sản của Phó gia, còn lâu chú mới có phần.”
Phó Cận là một tên lăng nhăng, Phó Dật Thần từ lâu đã biết, Phó Cận tuy đã bỏ vợ trước, nhưng vì gia thế của Hứa gia, nên ông nội Phó khá coi trọng Hứa Gia Minh, thỉnh thoảng vẫn gặp. Phó Cận lợi dụng điểm này, đối tốt với con trai một chút, để sau này phân chia tài sản, ông ta sẽ được nhiều hơn.
Phó Dật Thần nói xong thì bỏ đi, không thèm nhìn sắc mặt mọi người. Ông nội Phó gọi lại, nhưng anh coi như không nghe thấy, lên xe đi về nhà.
Vốn là muốn đưa người về ra mắt gia đình, nhưng nhìn thái độ này, Phó Dật Thần phải càng bảo vệ Chu Nhất Dương hơn mới được.
Dạo này Phó Dật Thần khá nhiều việc, toàn phải thức đêm để làm nên thỉnh thoảng lại nhớ nhớ quên quên. Chẳng hạn như sang nhà Chu Nhất Dương làm việc, thì quên mất tài liệu ở nhà người yêu. Vừa lúc Chu Nhất Dương lại đang ở nhà, Phó Dật Thần liền gọi điện cho cậu mang tài liệu đến cho anh.
Lúc đến công ty của Phó Dật Thần, Chu Nhất Dương cho xe vào bãi đỗ xe thì bắt gặp một chiếc Rolls - Royce khá giống với chiếc ở nhà của Phó Dật Thần. Cậu thử nghé qua chiếc xe thì vừa lúc cửa xe mở, nhưng người còn chưa thấy đâu, một cây batoong rơi xuống.
Chu Nhất Dương nhìn theo thì thấy một ông già, do định chống gậy xuống nhưng chắc trượt tay nên cây gậy bị rơi.
Chu Nhất Dương nhặt cây batoong lên cho ông, còn nói ông cẩn thận hơn rồi rời đi. Ông già trong xe cũng không phản ứng gì, chỉ lấy lại cây gậy. Người lái xe lúc này mới chạy lại đỡ ông già xuống xe, lúc ngẩng đầu lên thấy bóng lưng của Chu Nhất Dương, đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với ông già bên cạnh.
“Phó lão gia, cậu thanh niên vừa rồi có chút quen mắt.”
Ông nội Phó cũng nhìn lên, nhưng không thấy quen ở đâu.
“Hình như là tam thiếu của Chu gia đấy ạ, bạn trai của Phó tổng. Nãy tôi nhìn lướt qua thấy giống giống, ông không nhận ra à?”
Lúc tìm hiểu, ông nội Phó cũng nhìn thấy khuôn mặt Chu Nhất Dương, nhưng là trên ảnh, hơn nữa ban nãy lúc nhặt cây batoong, Chu Nhất Dương cúi người xuống nên cũng không phải dễ nhận ra.
Ông nội Phó khá bất ngờ, vừa rồi không phải thằng nhóc từng bị ông nói là lêu lổng đó giúp ông nhặt cây gậy lên ư?