“Khả, em có thấy chúng ta giống một cặp vợ chồng không?”
Hàn An Khả trong lòng nghi hoặc. Khương Duật Thần muốn làm gì? Tại sao có thể buông lời một cách tùy hứng như vậy? Là đang thăm dò cô sao?
“Khương tiên sinh, anh đùa quá trớn rồi.”
Hàn An Khả chỉ là một tình nhân nhỏ bé thôi. Làm sao dám trèo cao, dám có tư tưởng trở thành vợ của người đàn ông này.
Khương Duật Thần khẽ nhíu mày. Nghe câu này của anh, bao nhiêu người phụ nữ đã có tư tưởng không chính đáng. Anh cũng đã giết rất nhiều loại phụ nữ như vậy. Duật Thần muốn thử An Khả, nhưng không ngờ cô thông minh hơn anh tưởng.
Duật Thần gục mặt vào hõm cổ của An Khả, tham lam hít lấy hít để mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô. Hàn An Khả rùng mình, mỗi nơi anh chạm qua đều vô cùng nóng, còn rất nhột nữa.
An Khả cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung vào việc nấu nướng. Cả quá trình, không ai nói với ai câu nào. Không gian im ắng nhưng lại đem đến cảm giác bình yên hơn là nguy hiểm.
***
“Tiểu Khả, em đút tôi ăn đi.”
Hàn An Khả thật sự muốn điên lên với người đàn ông này, hận không thể cầm đôi đũa ném thẳng vào mặt anh. Lão đại một phương của thế giới ngầm đấy, khó chiều thật sự.
An Khả ngậm ngùi, đút từng miếng một cho Khương Duật Thần. Cô có cảm giác như mình đang hầu hạ một đứa trẻ hơn là một người đàn ông trưởng thành.
Reng... reng...
Chuông điện thoại của Khương Duật Thần vang lên. Anh tắt camera rồi nhấc máy, hình ảnh Bạch Vu rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Đại ca, sao anh lại tắt cam rồi? Thường ngày anh đâu có như vậy?”
“Tôi đang tắm, chú muốn nhìn?”
Người nào đó tim không đập mạnh, tay không run rẩy, nói dối không hề chớp mắt, cực kì thuần thục và bài bản.
Bạch Vu khẽ ho nhẹ một tiếng, biểu cảm có chút khó xử. Một lát sau, cậu ấy mới tiếp lời:
“Gần đây phụ nữ bên địa bàn của em mất tích ngày một nhiều hơn. Em đã tra rồi, là Bang X bắt cóc, hình như là để buôn bán đàn bà, môi giới mại dâm.”
Động tác của Hàn An Khả khựng lại trong chốc lát. Cô nhíu mày khi nghe những lời ấy của Bạch Vu. Vụ án phụ nữ mất tích này, chẳng phải cha mẹ cô cũng tham gia sao?
“Sao vậy?”
Khương Duật Thần liếc nhìn Hàn An Khả, nhỏ giọng lên tiếng, sợ người nào đó bên kia màn hình nghệ thấy.
An Khả suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không nói gì, lắc đầu, tiếp tục đút cho Duật Thần. Dù sao anh cũng sẽ không để tâm đến chuyện của cô, cô nói ra để làm gì chứ? Chỉ tốn thời gian thôi.
“Thần ca, anh có nghe em nói không vậy?”
“Có, nói tiếp đi.”
“Em muốn cho người thâm nhập vào Bang X để điều tra, nhưng nghe nói đó là bang của đàn bà. Bên em lại không có thủ hạ là phụ nữ... nên là...”
Khương Duật Thần vừa nghe Bạch Vu nói, vừa vươn tay, kéo Hàn An Khả vào lòng mình. Rất nhanh, toàn thân cô đã bị bao trùm bởi mùi hương đặc trưng của anh.
Rất nguy hiểm... nhưng có lẽ đôi lúc... cũng sẽ làm người khác an tâm.
“Tôi sẽ cho người đến chỗ chú, tùy ý sai bảo.”
Cạch.
Nói rồi Khương Duật Thần lập tức tắt máy, không để cho Bạch Vu nói thêm bất cứ câu nào. Anh vẫn luôn như vậy, là một lão đại ngang tàn, chưa từng nể nang ai. Cũng vì tính cách này mà nhiều người nể phục Duật Thần.
“Bảo bối, hôn tôi.”
Khương Duật Thần nhếch môi, nở một nụ cười đầy tà mị. Hàn An Khả khó xử vô cùng. Sao anh có thể đưa ra một yêu cầu như vậy chứ?
Khương Duật Thần là sói đói, là thú săn mồi, Hàn An Khả chính là thỏ nhỏ, là con mồi của kẻ đi săn.
Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, phủ nhẹ lên môi anh một nụ hôn. Khương Duật Thần lập tức vươn tay, giữ chặt gáy An Khả, hôn sâu.
Khương Duật Thần, dường như anh không nhận ra, nhưng anh thật sự đã mê mẩn cơ thể của Hàn An Khả.