Đôi môi mỏng của Hàn An Khả mím chặt, hồi lâu không chịu lên tiếng. Mọi thứ trở nên yên ắng đến lạ kì.
Khương Duật Thần giỏi nhất là nhìn thấu tâm can người khác. Cho dù cách nhau rất xa, không nhìn thấy mặt Hàn An Khả nhưng anh hoàn toàn có thể biết được cô đang nghĩ gì, có cảm xúc ra sao.
“Bảo bối, tôi đang ở nhà em.”
Hàn An Khả loạng choạng, suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại. Hai mắt cô mở to, tràn đầy kinh hãi. Con người này, vì sao lại tự mình tìm đến nhà cô?
“Tiểu Khả, về nhà ngay, tôi muốn em.”
Muốn cô?
Khương Duật Thần lại một lần nữa muốn Hàn An Khả? Hôm qua đối với hắn, lẽ nào còn chưa đủ hay sao?
Tên khốn này, đồ **** ***** thượng não!
“Tôi... tôi đang ở trường, không thể...”
“Còn nhớ thân phận của em?”
Câu nói của Hàn An Khả chưa hết, Khương Duật Thần đã trực tiếp xen vào, ngăn chặn mọi lời nói tiếp theo của cô, cũng là nhắc nhở cô một lần.
“Cô bé, bây giờ em là của tôi, đừng kháng lệnh. Tôi không vui, em cũng đừng hòng yên ổn.”
Hàn An Khả cắn chặt môi dưới, thở hắt ra, kiềm chế cơn giận, cuối cùng cũng chấp thuận:
“Tôi sẽ về nhà ngay.”
***
Sau hơn 30 phút ngồi trên xe bus, Hàn An Khả cuối cùng cũng về đến nhà. Cửa nhà đã mở sẵn từ bao giờ. Quả nhiên, Khương Duật Thần không có lừa cô, hắn thật sự đang ở đây.
Hàn An Khả bước những bước đầy nặng nề vào trong nhà. Vừa đi, tâm trạng cô vừa trùng xuống. Trong đầu bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, tâm trạng cô đang không ổn chút nào.
Cô sợ phải đối mặt với hắn lần nữa.
Vừa bước vào nhà, đôi môi mỏng của Hàn An Khả ngay lập tức bị ai đó chiếm đoạt. Cô trợn tròn hai mắt, hai tay gầy yếu chống lên ngực người đàn ông trước mặt, cố gắng đẩy ra.
Không biết vì lí do gì, cô đột nhiên bài xích người đàn ông này.
Khương Duật Thần nhíu mày, tâm trạng tệ đi một chút. Anh vòng tay qua gáy cô, từng ngón tay luồn qua những sợi tóc đen mềm mại, giữ chặt lấy gáy cô. Nụ hôn cùng vì thế mà trở nên sâu hơn.
Hàn An Khả không thể phản kháng, chỉ có thể bất lực đón nhận nụ hôn đầy lửa nhiệt đó.
Đầu lưỡi nóng ấm của anh len lỏi, càn quét khoang miệng cô một cách ngang tàn.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi Hàn An Khả gần gạt thở, ai đó mới luyến tiếc rời môi cô.
An Khả lùi lại, thở dốc, khuôn mặt đã trở nên đỏ lửng từ bao giờ.
Có một điều cô phải công nhận, đó là kĩ năng hôn của anh phải nói là cực phẩm.
“Tôi đói rồi, em nấu cho tôi đi.”
Khương Duật Thần cười mỉm, hết sức hài lòng với nụ hôn ban nãy.
“Đói? Người của anh bỏ đói anh sao?”
Anh vẫn chỉ cười, không hề đáp lại, hiển nhiên không muốn cho cô cơ hội từ chối mà. Nụ cười ấy rất đẹp, rất dịu dàng, nhưng Hàn An Khả biết, đó là mật ngọt chết người, là nụ cười nguy hiểm nhất.
Hàn An Khả bước vào bếp, đeo lên người chiếc tạp dề trắng giản đơn, nhưng lại khiến ai đó nhìn mãi không thôi. Dáng vẻ hiện tại của cô, thật chẳng khác gì một người vợ đảm đang cả.
Khương Duật Thần đi tới, ôm lấy eo nhỏ của Hàn An Khả từ phía sau khiến cô hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mắt càng trong, càng sáng thì tâm hồn càng thanh cao, đáng quý. Đối với anh, đôi mắt cô có lẽ là đẹp đẽ nhất.
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên gáy cô, làm cho cô cảm thấy nhột, khẽ nhăn mày.
“Khả, em có thấy chúng ta giống một cặp vợ chồng không?”