Chưa đến ba giây sau đó, ông Hàn lập tức đoạt lấy chiếc hộp, đóng chặt lại, đưa cho người giúp việc ném đi.
Bà Hàn tâm trạng lo âu, vỗ vỗ lưng Hàn An Khả, an ủi cô:
“Tiểu Khả, xin lỗi con, vì cha mẹ mà con... “
Những lời tiếp theo, bà Hàn hoàn toàn không có cách nào nói ra.
Cha mẹ Hàn An Khả làm việc trong giới cảnh sát đã lâu, tiếng tăm lẫy lừng. Việc có kẻ ghen ghét, ghi thù cũng không phải quá xa lạ. Nhưng cái đáng nói ở đây, những kẻ ấy không nhắm vào ông bà mà lại nhắm vào cô.
An Khả trải qua một tuổi thơ với những trò đùa quá trớn, giống hệt như hiện tại.
Cô hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, cười một cách đầy gượng ép:
“Con không sao đâu ạ.”
Trải qua quá nhiều, Hàn An Khả đã quá quen rồi, không còn sợ như trước... chỉ là cảm giác ghê tởm vẫn không mất đi.
***
Sáng hôm sau.
Đại học A.
Hàn An Khả ngồi gật gù trong lớp, mang theo khuôn mặt của một con gấu trúc. Cả đêm qua, An Khả mất ngủ.
Mỗi lần chợp mắt là lại nhớ đến cảnh máu me ấy, nhớ về người đàn ông đáng sợ nào đấy, ngủ không nổi.
“Trời má, bạn thân à, bộ dạng này của mày là sao? Thất tình nên không ngủ được à?”
Bạn thân Hàn An Khả - Tần Bối Vy - vừa đến lớp nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô cũng sợ tái xanh mặt mày, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hỏi han.
Hàn An Khả thường ngày vô ưu vô lo, vậy mà dáng vẻ hiện tại lại tiều tụy, xanh xao, là bạn thân, không sốc sao được.
“Thất tình cái con khỉ ấy, mượn bài tập về nhà của mày chép tí.”
Tần Bối Vy thở dài, cảm thấy bản thân lo lắng dư thừa rồi. Người bạn thân này đến một mối tình còn chẳng có, sao có khả năng thất tình chứ?
***
Tiết học cứ thế trôi qua một cách nhanh chóng và nhàm chán. Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Đại học A khá xa nhà nên Hàn An Khả thường xuyên ăn trưa ở căn - tin trường. Đương nhiên, không thể thiếu người bạn chí cốt của cô được.
“Khả ơi, kể mày nghe. Đội trưởng đội bóng rổ trường mình đẹp trai lắm ý, tao thích ảnh chết mất thôi.”
Yêu đương luôn là chủ đề được quan tâm bậc nhất của những bông hồng đang thời kì son sắt, xanh tươi, đẹp đẽ.
Chỉ có Hàn An Khả là ngoại lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa muốn bàn chuyện yêu đương. Có lẽ cô muốn đi theo chủ nghĩa độc thân.
Reng... reng...
Điện thoại của Hàn An Khả bỗng đổ chuông. Cô nhìn màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày.
Số lạ?
Chần chừ một lúc, Hàn An Khả quyết định nhấc máy: “Alo.”
“Bảo bối, nhớ tôi chứ?”
Thình thịch!
Trái tim của Hàn An Khả bỗng đập lệch nhịp, cô chết sững người.
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng cũng đầy ám ảnh, là giọng của người đàn ông lấy đi lần đầu của cô - Khương Duật Thần.1
An Khả đứng dậy, biện lí do đi vệ sinh với Tần Bối Vy rồi rời đi.
***
“Tại sao... anh lại có số của tôi?”
Lời vừa nói xong, Hàn An Khả liền cảm thấy bản thân thật ngốc. Khương Duật Thần là ai? Tra ra một dãy số điện thoại rất khó đối với anh ta sao?
Như đoán được tâm trạng và suy nghĩ lúc này của An Khả, Khương Duật Thần không có trả lời câu hỏi của cô, lập tức đi vào chủ đề chính của cuộc gọi:
“Cô bé, hôm qua, nhận được “quà” của tôi chưa?”
Trong chốc lát, Hàn An Khả cảm thấy thế giới xung quanh dường như dừng lại, bên tai truyền đến những tiếng ù ù, đầu óc cô trở nên đau nhức, choáng váng.
Thì ra, “hộp quà” hôm qua không phải của những kẻ gây phiền toái, thù hận cha mẹ cô, mà là của Khương Duật Thần.
Anh đang cảnh cáo thái độ của cô ngày hôm đó sao?
Hàn An Khả cắn răng, ánh mắt hằn tơ máu.
Khương Duật Thần! Anh thật đáng ghê tởm!