Nụ hôn cuồng bạo ấy lấy đi tất cả dưỡng khí của Hàn An Khả khiến cô vô cùng khó thở.
Nụ hôn vừa dứt, Hàn An Khả lập tức thở gấp, đớp lấy từng ngụm không khí. Khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.
Cô tức giận, tặng cho người đàn ông nào đó cái nhìn sát khí.
Khương Duật Thần liếm môi, trưng ra bộ dáng vô cùng thưởng thức biểu cảm của Hàn An Khả.
Anh cong môi, cười lạnh, ánh mắt thoáng hiện lên tia nguy hiểm.
Phụ nữ to gan!
Chưa từng có người đàn bà nào dám nhìn Khương Duật Thần bằng ánh mắt đó. Hàn An Khả là người đầu tiên làm điều đó mà không bỏ mạng.
“Tiên sinh, quần áo ngài yêu cầu đã có rồi ạ.”
Giọng nói của tiếp tân từ bên ngoài vọng vào trong.
Vừa nghe giọng là Hàn An Khả nhận ra ngay. Má nó! Chị tiếp tân hại đời cô đây mà.
***
Phải khó khăn lắm Hàn An Khả mới có thể mặc xong bộ quần áo. Bởi ai đó đã hành cô nguyên một đêm dài, bây giờ lại còn nhìn cô thay quần áo mà không một chút ngại ngùng.
“Khương lão đại, anh... không tính rời đi sao?”
Hàn An Khả thấp giọng, cẩn trọng mà thăm dò.
Khương Duật Thần ngồi trên giường, ánh mắt thủy chung dán chặt lên cơ thể mảnh khảnh của cô, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
Cô nhóc này, đang đuổi anh đấy à?
“Không vội, tôi rảnh.”
“...”
Trùm Mafia trấn giữ một phương trong thế giới ngầm rảnh? Câu này nói ra sẽ có bao nhiêu người tin?
“Tùy anh, tôi về trường đây.”
Hàn An Khả mới 21 tuổi, là sinh viên, vẫn còn đang tuổi đi học.
Khương Duật Thần hiển nhiên không vui trước thái độ của An Khả. Anh vươn tay, nắm lấy cổ tay người con gái trước mặt, kéo cô lên giường.
Anh thuận thế đè lên cô:
“Tôi xin nghỉ cho em, hôm nay không cần đi.”
“Không... ưm...”
Hôn!
Lại bị cưỡng hôn nữa rồi.
Cả ngày hôm đó, Hàn An Khả bị Khương Duật Thần hành đến chết đi sống lại, ngất lên ngất xuống.
Đến chập tối, cô mới có thể lết cái thân tàn ma dại trở về nhà.
Cha mẹ cô rất bận, rất ít khi về nhà sớm nên cô cũng yên tâm một chút. Ít nhất cũng không làm họ lo lắng và... chuyện xấu hổ của cô sẽ không bị phát hiện.
Hàn An Khả lên phòng, nằm vật ra giường.
Muốn khóc quá...
An Khả muốn khóc, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Mọi chuyện đi đến sự tình này cũng là do sự ngu ngốc của cô thôi.
Không khóc được nên cô đành phải cười, cười một cách thật chua xót.
***
Tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình, ông bà Hàn lại một lần nữa thúc giục cô lấy chồng?
Còn có thể lấy chồng sao?
Hàn An Khả cười chua xót. Cô đã dơ dáy đến nhường này rồi, còn có người đàn ông không để tâm mà lấy cô sao?
Hàn An Khả gắp thức ăn bỏ vào chén của ông bà Hàn, cố gắng chuyển chủ đề:
“Con nghe nói cha mẹ sắp đi công tác ở tỉnh khác, có đúng không ạ?”
“Ừ, vài ngày nữa cha và mẹ sẽ đi, con ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ông bà Hàn thường xuyên vắng nhà, không thể chăm sóc cô cũng là vì công việc chứ trong lòng họ, cô quan trọng lắm đấy. Vì vậy họ mới mong cô nhanh chóng có một gia đình, như vậy họ mới yên tâm làm việc.
“Cô chủ, nhân viên chuyển phát nhanh ở bên ngoài vừa gửi đến nhà một hộp bưu kiện.”
Bà giúp việc cầm trên tay một hộp giấy, đưa cho Hàn An Khả.
Bưu kiện? Là bạn bè gửi cho cô à?
Chắc vậy rồi.
Hàn An Khả thích thú, nhanh chóng mở hộp giấy ra.
Mùi máu tanh nồng rất nhanh xuất hiện, xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô buồn nôn vô cùng.
Ông Hàn lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm hộp bưu kiện trên tay con gái.
Một con mèo bị giết chết một cách dã man, toàn thân bê bết máu nằm gọn trong hộp giấy.