Là cảnh sát cấp cao, cha mẹ Hàn An Khả rất để tâm đến ba chữ “Khương Duật Thần” này.
Khương Duật Thần là trùm Mafia khét tiếng, là người có khả năng một tay che trời trong thế giới ngầm. Đây cũng là ông trùm duy nhất mà giới cảnh sát không tài nào bắt được.
Kẻ đáng sợ ấy lúc này lại ở ngay trước mặt Hàn An Khả.
Bả vai cô khẽ run, trống ngực đập thình thịch. Cô căng thẳng tột độ, mồ hôi lạnh túa ra. Cô có cảm giác mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Hàn An Khả cắn răng. Lần này cô đụng phải tổ kiến lửa rồi.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Khương Duật Thần lạnh giọng lên tiếng, mắt không nhìn ra cửa mà thủy chung dán chặt lên thân ảnh nhỏ bé của Hàn An Khả.
Cạch.
“Anh, cô gái đó họ Hàn, tên An Khả, là con gái của thượng tá Hàn thuộc Cục cảnh sát.”
Bạch Vu đứng tựa lưng vào cửa, cầm trên tay vài tờ tài liệu, đọc vanh vách.
Hàn An Khả chết lặng, hai mắt mở lớn nhìn người đàn ông phía trước, lắp bắp kinh hãi:
“Anh... anh điều tra tôi...”
Khương Duật Thần giả vờ không nghe thấy những lời Hàn An Khả nói, quay qua nhìn Bạch Vu:
“Vu, chú giúp anh làm vài việc. Cục cảnh sát cũng lâu không náo nhiệt...”
“Đừng!!”
Tiếng hét của Hàn An Khả vang lên, cắt ngang lời nói của Khương Duật Thần.
Cô nắm chặt lấy tay anh, hốc mắt đỏ hoe:
“Cầu xin anh... đừng làm vậy...”
Giọng nói của An Khả đã trở nên khàn đặc. Là bởi vì trận mây mưa tối hôm qua hay đơn giản là vì cô sắp khóc.
Hàn An Khả không muốn vì bản thân mà cha mẹ và những người vô tội phải gặp nạn. Cô hạ thấp tôn nghiêm của mình cầu xin, chỉ mong kẻ vô tình nào đó rủ lòng thương.
“Anh, vậy...”
“Chú ra ngoài trước đi.”
***
Khương Duật Thần nhìn Hàn An Khả, rồi lại nhìn đôi bàn tay nhỏ bé, thon gầy đang dè dặt nắm lấy bàn tay to lớn của mình, chậm rãi lên tiếng:
“Cô bé, tôi là thương nhân, thỏa thuận phải có lợi tôi mới đồng ý.”
Hàn An Khả cúi gằm mặt, đầu óc trống rỗng. Cô có thể cho người đàn ông này điều gì? Tiền bạc, quyền lực, địa vị, phụ nữ, tất cả Khương Duật Thần đều có.
Hàn An Khả có thể trao đổi với anh cái gì chứ?
Lẽ nào... không thể ngăn chặn anh ta làm loạn sao?
Khương Duật Thần nhìn cô hồi lâu, bất giác nhíu mày. Anh vươn tay, nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng mặt mình:
“Nhìn tôi.”
Hàn An Khả cười nhạt, thay vì đau đầu nghĩ ngợi, chẳng phải hỏi người đàn ông này nhanh hơn sao.
“Khương lão đại, anh cần gì ở một kẻ như tôi?”
Cách xưng hô này không phải Khương Duật Thần chưa từng nghe qua. Nhưng không biết vì lí do nào đó, ba chữ “Khương lão đại” phát ra từ miệng nhỏ của Hàn An Khả lại khiến anh không mấy vui vẻ.
“Làm tình nhân của tôi.”
Toàn thân Hàn An Khả run rẩy, cô chấn kinh nhìn người đàn ông phía trước.
Làm... làm tình nhân?
Hàn An Khả cười tự giễu, cô cảm thấy lòng tự tôn của bản thân bị nhục mạ, hạ thấp nhưng lại chẳng thể phản kháng.
An Khả hít sâu một hơi, cuối cùng nặng nề gật đầu. Ánh mắt ánh lên nỗi buồn rầu khó tả.
Vì cha mẹ, vì người thân... cô hi sinh bản thân thì có sao?
Chỉ tiếc là cô không còn trong sạch nữa rồi. Có lẽ sau này cũng không ai chịu lấy cô làm vợ nữa.
Khương Duật Thần cười lạnh, nâng cằm cô lên, cúi xuống trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
“Ưm...”
Hàn An Khả muốn phản bác nhưng lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia khiến cô sợ hãi.
Thiếu nữ tuổi 20 rất đẹp, Hàn An Khả có lẽ là một trong những thiếu nữ đẹp nhất.
Và cũng có lẽ... chính vẻ đẹp non nớt, trong trắng, thanh cao ấy đã khiến Khương Duật Thần mê đắm.