Boss Đại Nhân: Yêu Em Đến Nghiện

Chương 21: Chương 21




Ánh nắng ban mai chiếu rọi muôn nơi, sưởi ấm vạn vật. Những giọt sương long lanh còn đọng lại trên cành lá dưới tác động của ánh nắng mặt trời trở nên lung linh, rực rỡ, hệt như những mặt trời thu nhỏ.

Hàn An Khả nằm trên giường lớn bị ánh nắng đánh thức, khẽ nheo mày, mở mắt. Ga giường màu tối càng tôn lên nước da trắng nõn của cô. Toàn thân cô chi chít những dấu hôn ám muội, thậm chí còn có cả những vết bầm tím sau một đêm điên cuồng quá độ. Cả người cô ê ẩm, chỗ nào cũng thấy đau, đặc biệt là phần hạ thân.

“Cmn, đồ t*nh tr*ng thượng não nhà anh. Sao anh không liệt d**ng luôn đi.”

Hàn An Khả cắn răng, cầm gối ném mạnh xuống đất, giận dữ gằn giọng nguyền rủa ai đó.

“Oh, xem ra hôm qua tôi vẫn còn nương tay với em.”

Khương Duật Thần từ ngoài bước vào phòng, khoanh tay tựa cửa, cười khẩy nhìn chằm chằm người phụ nữ không biết sống chết đang ngồi trên giường. Dáng vẻ của anh hết sức thong dong, nho nhã. Nhưng chẳng hiểu sao, Hàn An Khả lại thấy sát ý và lửa giận từ người anh đang bốc lên cao.

Cô nuốt nước bọt, cười lả giả, xua xua tay, lắc đầu giải thích:

“Anh... anh đừng để ý...”

“Tôi tất nhiên không để ý mấy lời nói ngu xuẩn của em.”

Hàn An Khả: “...”

Cô thề, nếu như cô bất tử, 100 tên Khương Duật Thần cô cũng không ngán. Mới sáng sớm đã chọc tức cô, còn trưng ra cái bộ mặt ngứa đòn nữa chứ.

Khương Duật Thần thấy dáng vẻ xù lông của Hàn An khả thì không khỏi buồn cười. Không biết vì sao, anh lại yêu thích việc trêu chọc cô nữa. Cứ như thể, đó là thú vui tao nhã của anh vậy.

Không tiếp tục đôi co với An Khả, Duật Thần đi tới bên cô, thuần thục nhấc bổng cô lên.

“Anh... anh làm gì vậy?”

“Em không tính vệ sinh cá nhân?”

“Tôi... tôi có thể tự đi.”

“Không, em không đi được.”

An Khả: “...”

Được rồi. Sáng nay cô chấp nhận làm người liệt cả hai chân, để anh phục vụ vậy. Cô ngẩng đầu, nhìn cái cằm kiêu hãnh của người đàn ông nào đó, bất giác nghĩ ngợi miên man. Anh... đối với tình nhân nhỏ của mình, lúc nào cũng dịu dàng như vậy sao?

................

Một lát sau, Khương Duật Thần bế Hàn An Khả xuống phòng ăn. Bạch Vu đang cầm đũa chuẩn bị gắp thịt nhìn thấy một màn này cũng phải há hốc mồm miệng, đánh rơi cả đũa, thể xác lẫn tinh thần giống như bị điện giật.

Má nó! Nhất định sau phi vụ tối qua, mắt của mình có vấn đề thật rồi.

Bạch Vu không dám tin. Điều này thật sự vô lí, sao có thể xảy ra được. Bạch Vu tự nhéo tay mình một cái. Đau! Vậy... vậy thật sự không phải mơ?

Bạch Vu nhìn Hàn An Khả bằng ánh mắt đầy khó hiểu, như thể đang nhìn một sinh vật lạ. An Khả trừng mắt, lạnh giọng:

“Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ hả?”

Bạch Vu: “...”

Thôi bỏ đi. Anh không quan tâm nữa đâu.

Khương Duật Thần từ đầu đến cuối trưng ra bộ mặt vô cảm, nhẹ nhàng đặt Hàn An Khả xuống ghế, sau đó kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

Bạch Vu ho khan vài cái, khều khều tay với anh, khẽ cất giọng:

“Đại ca, anh thật sự ổn đấy chứ?”

“Chú nói phương diện nào? Kinh nghiệm giường chiếu của tôi rất tốt, không thể liệt d**ng được đâu.”

“Khụ...”

Mặt Hàn An Khả đỏ ửng lên. Cô cúi gằm mặt xuống, chăm chú thưởng thức bữa sáng, mặc kệ cuộc đối thoại của hai người đàn ông kia.

“Ấy, không phải vụ đó. Em muốn hỏi, gần đây anh có biểu hiện lạ nào không? Ví dụ như mắc chứng hoang tưởng ấy.”

Khương Duật Thần: “...” Chú cho rằng anh mắc bệnh tâm lí đấy à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.