Trước nụ cười đầy gian manh của Khương Duật Thần, Hàn An Khả đỏ mặt ngại ngùng. Bàn tay to lớn của anh chậm rãi luồn vào trong lớp váy, trơn mướn da thịt trắng nõn của cô.
“Ưm...”
Hàn An Khả lập tức giật mình, bịt miệng lại. Không thể tin cô lại phát ra âm thanh thế này trước kích thích của anh. Tiếng cười trầm thấp của anh khẽ vang lên bên tai cô. Anh gỡ tay cô ra, cúi xuống, phủ lên môi cô một nụ hồn đầy dịu dàng, đầy dục vọng. Hàn An Khả không biết vì sao cơ thể cô lại không chút phản kháng, thậm chí còn tiếp nhận, còn ham muốn hơn nữa.
Đầu lưỡi của Khương Duật Thần hung hăng càn quét khoang miệng Hàn An Khả, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của cô. Từng ngón tay của anh đan vào tay cô, siết chặt. Cô hoàn toàn ở thế bị động rồi.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, môi lưỡi triền miên. Nhiệt độ trong căn phòng u ám vốn lạnh lẽo lúc này lại trở nên ấm áp và tràn đầy ám muội.
Mãi đến khi Hàn An Khả gần ngộp thở, Khương Duật Thần mới luyến tiếc rời môi mỏng của cô, kéo theo sợi chỉ bạc mỏng. Hàn An Khả thở dốc, mặt đỏ bừng bừng, cố gắng hít thở, đớp lấy từng ngụm dưỡng khí.
Khương Duật Thần liếm môi, đáy mắt ần hiện ý cười:
“Bảo bối, kĩ thuật hôn của em kém quá.”
Hàn An Khả trừng mắt nhìn ai đó. Hại đôi môi của cô sưng tấy cả lên rồi mà vẫn còn mạnh miệng được như vậy. Đáng ghét!
An Khả cắn răng, hung hăng đạp vào ngực ai đó một cái, không sợ chết nói:
“Khương tiên sinh, kĩ thuật của anh cũng kém quá đấy. Lần trước thật sự khiến tôi không thoả mãn. Anh có bị yếu sinh lí không đấy?”
Sắc mặt Khương Duật Thần lập tức biến đổi, đen hơn cả đít nồi. Anh nở một nụ cười méo mó, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, âm u. Quả nhiên, anh quá khoan dung với người phụ nữ dưới thân này rồi.
Duật Thần cong môi, cất giọng đầy tà mị và gian manh:
“Được, vậy để tôi cho em biết thế nào là 'yếu sinh lý' nhé.”
- ---------------
Trời đã chạng vạng sáng.
Trong căn phòng đầy ám muội, hai cơ thể trần trụi vẫn quấn quýt lấy nhau. Người phía trên không ngừng luân động, tựa như một con mãnh thú đói khát không biết mệt mỏi. Người phía dưới toàn thân rã rời, mô hôi nhễ nhại, miệng nhỏ không ngừng bật ra những âm thanh rên rỉ nỉ non, giống như mật ngọt rót bên tai, càng khiến cho kẻ phía trên điên cuồng hơn.
“Hức... a... dừng lại...”
Hàn An Khả hoàn toàn bất lực, cơ thể vô lực, chỉ có thể rên rỉ cầu xin. Hai mắt cô đã sưng đỏ lên từ khi nào. Có lẽ là bởi vì cô đã khóc quá nhiều.
“Nhanh như vậy đã không chịu được. Bảo bối, em cũng yếu quá rồi.”
Âm thanh trầm thấp đầy ma mị như lời dụ hoặc của ác ma vang lên bên tai Hàn An Khả khiến cô khẽ rùng mình. Cô mở mắt, cố gắng nhìn rõ người đàn ông phía trên. Anh chẳng biết mệt mỏi là gì cả. Lẽ nào còn muốn vắt kiệt cô.
“Tôi... tôi sai rồi... ah...”
Khương Duật Thần “chậc” một tiếng. Ở Hàn An Khả luôn có một thứ gì đó khiến anh ta không thể không điên cuồng, chiếm đoạt và chinh phục. Mỗi người phụ nữ là một đoá hoa khác nhau, mang trong mình sự cuốn hút riêng biệt. Phải chăng, Khương Duật Thần đã bị Hàn An Khả cuốn hút rồi?
Anh cong môi, cười nhạt, cắn nhẹ dái tai cô, thủ thỉ:
“Bảo bối, đừng ngất nhé. Đêm... vẫn còn dài lắm.”
Hàn An Khả điên cuồng lắc đầu, muốn phản kháng nhưng lại không thể. Ý thức cô rất nhanh trở nên mơ hồ, lần nữa bắt đầu một cuộc hoan ái mới. Cô thề, cả đời sẽ không nghịch dại nữa.