Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 98: Chương 98: Như Thế Nào Lại Có 1 Nữ Nhân Ngu Xuẩn Như Vậy ?




Ôn Hướng Dương thấy chính mình bị phát hiện, cô liền liên tục lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa và ăn cơm, còn chưa có ăn đi, liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của Mộ Lăng Khiêm lạnh ở bên tai vang lên, “Đôi đũa ấy bẩn.”

Ôn Hướng Dương sửng sốt một chút, vội vàng đem đôi đũa kia thay đổi, hận không thể đem toàn bộ đầu vùi vào bát cơm.

Mộ Lăng Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái, như thế nào lại có 1 nữ nhân ngu xuẩn như vậy?

Ôn Hướng Dương không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám có 1 hành động khác nào, thế cho nên cô chỉ có thể ăn cơm trắng, cũng không dám gắp đồ ăn, Mộ Lăng Khiêm là càng xem sắc mặt càng khó coi hơn.

Nếu không phải là vì Ôn Hướng Dương bị bệnh mà chiếu cố cô, hắn thật sự là muốn đem nữ nhân này quăng ra ngoài.

Ôn Hướng Dương đã nhận ra ánh mắt lạnh băng của Mộ Lăng Khiêm.

Cô bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa bắt đầu đi ra ngoài làm công kiếm tiền,

sớm một chút giải trừ quan hệ và ý niệm bao dưỡng cùng Mộ Lăng Khiêm.

Khẩu khí này của cô vừa mới than xong, tay của cô đã bị một bàn tay to lớn kéo ra, cô ngẩng đầu lên, liền thấy

Mộ Lăng Khiêm cư nhiên hướng trong bát của cô gắp một 1 miếng đồ ăn. Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Lăng Khiêm thanh âm lại lần nữa lạnh băng nói, “Còn không mau ăn!”

Ôn Hướng Dương cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Theo sau chính là, Mộ Lăng Khiêm không ngừng gắp đồ ăn cho cô, còn múc cho cô một chén canh.

Ôn Hướng Dương nhìn càng ngày càng cao bát cơm, còn có trong chén có một ít đồ ăn mà cô không thích ăn, cô thật sự rất muốn kháng nghị, nghiêm trọng kháng nghị!

Nhưng mà, người có thể chấp nhận kháng nghị của cô, đều ở trên tầm mắt Mộ Lăng Khiêm ở phía đối diện, cô liền sụp đổ.

Thôi, lại nhẫn hắn thêm mấy tháng, ai kêu cô cầm của hắn phí bao dưỡng chứ?

Ăn cơm xong, Ôn Hướng Dương liền đứng lên, muốn đi rửa chén, nhưng vừa mới đụng tới bát đũa, đã bị Mộ Lăng Khiêm lạnh giọng quát lớn 1 tiếng:“ Cô vào phòng đi!”

Ôn Hướng Dương, “……”

Cô thật sự không hiểu rõ, hắn vì sao lại đối với cô như vậy, chẳng lẽ là trả thù

vụ lúc trước cô nhầm hắn thành Ngưu Lang sao? Nhưng muốn mà nếu muốn trả thù, cũng không cần phải chờ đến lúc này a.

Ôn Hướng Dương bước lên lầu, phía trước vừa lên lầu, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy cả người đều tản rahơi thở người sống chớ lại gần của Mộ Lăng Khiêm giờ phút này cư nhiên đang thu dọn chén đũa, còn đem chén đũa lấy mang vào phòng bếp.

Hắn, đây là đang chuẩn bị, đi rửa chén sao?

Ôn Hướng Dương không dám nhìn nhiều, cô cũng xoay người lên lầu.

Ôn Hướng Dương ở trong phòng của mình đợi, cô lấy ra di động ra, gọi tới số di động của Nghiêm Khắc, định hỏi Nghiêm Khắc việc chuyển viện như thế nào rồi, nhưng lại sợ Mộ Lăng bất thình lình gõ cửa.

Ôn Hướng Dương lại lần nữa thở dài, ăn cơm xong, cơn buồn ngủ lại lần nữa xuất hiện, đầu óc còn có chút hôn hôn trầm trầm, cuộc sống này quả thật đúng là không dễ dàng.

Ôn Hướng Dương đi đến trước giường, ngã lên trên giường, lười biếng không nghĩ động đậy, không biết

là mình đã ngủ nhiều, cũng là vừa mới ăn quá nhiều, tóm lại chính là không nghĩ đến động, muốn ngủ.

Không biết ở trên giường lăn đi lăn lại bao lâu, cô mơ mơ màng màng liền ngủ.

Mộ Lăng Khiêm rửa xong chén đũa, liền đi đến phòng của Ôn Hướng Dương, hắn thấy cô gái nào đó ngu ngốc chính cuộn tròn chính mình ngủ trên giường.

Nhìn đến Ôn Hướng Dương ngủ mà không thay quần áo, ngay cả chăn đều không đâp, không khỏi nghĩ tới Ôn Hướng Dương kia không nỡ nhìn tư thế ngủ thảm hại của mình.

Hắn nhíu mày đi lên trước,đem quần áo trên ngườu cởi xuống dưới đem trên người quần áo cấp cởi xuống dưới, lại đắp chăn cho cô.

Người trên giường người ngủ say sưat, bị lăn lộn như vậy đều không có bất luận cái gì dấu hiệu muốn tỉnh lại

, Mộ Lăng Khiêm xem xét cái trán của cô, thấy cô ngủ đã hoàn toàn lui xuống dưới, hắn mới thu hồi tay, tầm mắt dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say sưa của cô.

Hắn nhìn cô, người trên giường tựa hồ là không thoải mái, phát ra một tiếng ưm, xoay người, giống như cái báng bao thịt, một lần nữa cuộn tròn thành một hàng, khuôn mặt nhỏ cũng vùi vào trong chăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.