Vì đó là lần bà ta thấy nhục nhã nhất trong đời!
Hạ lão thái xem thường bà ta mà lại vừa ý một người bị chồng vứt bỏ như Tô Ngưng Mi, bà già đó hồ đồ, mắt mờ hết rồi!
Du phu nhân nhắm mắt, bà ta vịn tay vào tường, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Một lần nữa nghĩ lại chuyện nhiều năm về trước, trong lòng Du phu nhân vẫn cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Nỗi nhục mà Hạ lão thái mang đến cho bà ta, bà ta nhất định phải trả lại!
Chắc giờ Du Hí đã về tới Hải Thành rồi. Đợi tới khi Du gia công kích Nhạc thị, bà ta không tin Nhạc Thính Phong vẫn có thể ở lại đây.
...
Mãi tới khi trời gần tối, Nhạc Thính Phong mới tới Hạ gia. Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti hỏi anh đi đâu, anh chỉ nói có chuyện gấp phải xử lí, nhưng cũng không nói là chuyện gì.
Ăn cơm tối tại nhà họ Hạ, người của Tô gia, thêm cả Nhạc phu nhân thành ra rất nhiều người, điều này khiến Hạ lão thái vui ngoài sức tưởng tượng, có điều Hạ An Lan lại không về.
Hôm nay Nhạc phu nhân với Hạ lão thái và Hạ lão gia đã quyết định xong phần sính lễ, chuyện sau khi kết hôn cũng đã quyết định xong đâu vào đấy. Tóm lại, chắc chắn sẽ tổ chức hôn lễ, giờ chỉ còn mỗi việc quyết định ngày, chuyện này phải chờ Hạ An Lan đồng ý mới được.
Ăn tối xong, Yến Thanh Ti giở trò để giữ Nhạc phu nhân lại, nhưng bà sống chết cũng không chịu, bảo bà ở lại chả khác nào bảo bà bỏ mạng lại vậy.
Yến Thanh Ti không còn cách nào khác đành phải để Nhạc phu nhân về trước. Dù sao, ngày mai bà vẫn sẽ phải tới đây nữa, chuyện kết hôn không phải ngày một ngày hai là quyết định được, bà sẽ không thể đi đâu hết.
Nhưng điều khiến Yến Thanh Ti ngạc nhiên hơn là khi cô đồng ý để Nhạc phu nhân đi, Nhạc Thính Phong lại không đồng ý.
“Mẹ, mẹ ở lại đi, tối qua mẹ chẳng bảo buổi tối ngủ một mình chán lắm còn gì? Hôm nay đừng đi nữa, vừa hay có thể bồi đắp tình cảm với Thanh Ti.”
Nhạc phu nhân hoảng sợ: “Con... con có phải là con trai mẹ không đấy?”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con trai mẹ sẽ không hại mẹ đâu, mẹ tin con đi!”Nhạc phu nhân chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Mày… mày… mày...”
Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti ra ngoài: “Thanh Ti, em tiễn anh đi.”
Yến Thanh Ti ngạc nhiên, anh muốn làm gì? Nhạc Thính Phong đẩy cô ra, ngoảnh lại nói: “Mẹ, sáng mai con sẽ tới thăm mẹ. Yên tâm, yên tâm đi nhé...”
“Mày... chúng mày...”
Hạ lão thái mặt mày hớn hở, nói: “Mi Mi, tới đây, chúng ta cùng xem tivi đi.”
Ra tới ngoài, Yến Thanh Ti hỏi thẳng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Nhạc Thính Phong có chút kinh ngạc: “Sao em biết?”
“Tất nhiên là em biết rồi, mau nói cho em đi!”
“Chậc, bà xã của anh đúng là thông minh sắc xảo... Để khen thưởng, anh quyết định sẽ hôn em một cái.” Nhạc Thính Phong cúi xuống ôm cô, áp xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Yến Thanh Ti đẩy anh ra: “Đừng... Người gác cửa đang nhìn kìa, anh mau nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhạc Thính Phong biết đây không phải chỗ, anh cũng không dám hôn quá lâu, chỉ ôm Yến Thanh Ti mãi không chịu buông, tiện tay nhét vào trước áo cô một thứ gì đó. Anh vờ hôn lên tai cô, nói khẽ: “Đây là thuốc Du Dực đưa cho anh, em bỏ vào nước, cho Hạ Như Sương uống, xem xem có thể lấy được gì từ lời của bà ta không. Hôm nay anh bảo mẹ ở lại, hi vọng bà có thể giúp được em.”
Yến Thanh Ti kinh ngạc, cô lập tức gật đầu: “Được, em biết rồi.”
“Cẩn thận, đừng để bà ta phát hiện.”
Yến Thanh Ti ôm Nhạc Thính Phong: “Ừm, biết rồi!”
Nhạc Thính Phong vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ thở dài: “Thanh Ti, anh muốn đưa em đi trốn quá!”