Chương 933
Thế nhưng lại để người khác hại chết em gái mình một lần khi còn nhỏ, khi con bé trưởng thành lại tiếp tục đẩy nó vào chỗ chết lần thứ hai, khiến cho Thanh Ti lưu lạc bên ngoài, bị người khác ức hiếp. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ An Lan lại dậy sóng, không có cách nào bình tĩnh lại.
Chìm nổi trong chính trường bao nhiêu năm, ông vốn cho rằng bản thân mình đã sớm chẳng còn biết vui buồn, mừng giận nữa rồi, dù đối mặt với bất kì ai cũng đều có thể bình tĩnh lý trí ứng xử. Nhưng lần này, một khi nghĩ đến ông liền cảm thấy tự trách hối hận, đau lòng.
Bọn họ đã muộn mất… muộn mất bốn mươi năm trời.
Hạ An Lan nói với Hạ lão gia: “Ba, mọi người về trước đi, con ở lại đây trông chừng mẹ là được rồi.”
Hạ lão gia nói: “Con đâu thể ở đây được chứ? Con còn bao nhiêu việc phải làm, ba về nhà cũng chẳng thể nghỉ ngơi, còn không bằng ba lại ở đây với mẹ con. Bao nhiêu năm rồi, nếu không nhìn thấy mẹ con, trong lòng ba liền cảm thấy bất an. Như Sương con cũng về đi, con đã thức cả đêm rồi.” Hạ lão gia nhìn cánh cửa phòng cách ly, trên gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Vậy cũng được, con còn phải tham dự một cuộc họp, nếu như có chuyện ba cứ gọi điện thông báo cho con, con sẽ quay về ngay lập tức.”
Yến Thanh Ti đứng bên cạnh nói: “Hay là… hay là con ở lại đây nhé?”
Cô vừa nói xong, Hạ An Lan liền lên tiếng: “Thanh Ti, con đi với bác, sức khoẻ của con vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay còn lặn lội đường xa như vậy, con về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai lại đến, đừng để mình lại phát sốt lần nữa.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ơ... vâng ạ!”
Hạ An Lan nói với Hạ lão gia: “Ba, con đưa Thanh Ti đi trước đây.”
Yến Thanh Ti vội vàng nói: “Ông ngoại, vậy… con đi trước đây.”
Hạ lão gia gật đầu, ông quay sang nói với Du phu nhân: “Như Sương, con về cùng An Lan đi.”
Du phu nhân nói: “Thế cũng được ạ, con về nhà làm chút gì đó, trưa con lại đến.”
“Đi đi.”
…
Du phu nhân cầm tay Yến Thanh Ti, dịu dàng nói: “Thanh Ti, con đến đây coi như đã về đến nhà mình rồi, đừng ngại gì cả. Lão thái gia và lão thái thái đều là người rất tốt, sẽ không phân biệt sang hèn gì đâu, con cần gì cứ nói với bác.”
Yến Thanh Ti mỗi lần nhìn thấy Du phu nhân lại nhớ đến Du Hí, cô cười cười gượng gạo.
Những lời mà Du phu nhân nói, sao cô cứ cảm thấy nó là lạ kiểu gì ấy nhỉ?
Bà ta giống như chủ nhà đang chiêu đãi khách thì đúng hơn, khiến Yến Thanh Ti cứ có cảm giác như mình đang đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Cô lắc lắc đầu, có khi là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi.
“Đúng rồi, hình như con cũng quen Du Hí nhà bác đúng không? Thỉnh thoảng bác có nghe thấy nó nhắc đến con, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ảnh của con, nếu bác nhìn thấy ảnh của con sớm hơn thì tốt rồi.”
Yến Thanh Ti dần dần rụt tay lại, cười nói: “Xin lỗi, cháu không biết người bác nói đến là ai, cháu hình như… không quen…”
Du phu nhân kinh ngạc: “Ồ? Không quen thật sao?”
Yến Thanh Ti cười mỉm: “Không quen ạ!”
“Thế… có khi là bác nhớ nhầm rồi, chúng ta lên xe trước đi.” Đi đến nơi xe đang đỗ, Du phu nhân định kéo Yến Thanh Ti cùng lên xe.
Nhưng không ngờ, giọng của Hạ An Lan lại vang lên: “Thanh Ti, lại đây, đi cùng với bác.”
“Vâng, con đến ngay.” Yến Thanh Ti gật đầu chào Du phu nhân rồi lập tức chạy về phía xe của Hạ An Lan đang đỗ.
So với Du phu nhân, Yến Thanh Ti cảm thấy cô càng tự tại hơn khi ở trước mặt Hạ An Lan.
Hạ An Lan có thể mang đến cho cô cảm giác an tâm hơn.
Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: “Lên xe đi.”
Yến Thanh Ti cúi xuống ngồi lên xe, Hạ An Lan nói với thư kí vài câu sau đó cũng lên xe.
Đội xe của Hạ An Lan dần dần đi xa, Du phu nhân một mình đứng bên cạnh xe nhìn bóng chiếc xe đã đi xa, vẻ mặt bà ta có chút cô đơn, bà ta lầm bầm một câu: “Bác… Bác…”