Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1778: Chương 1778: Bà xã, chút nữa nhất định phải bảo vệ anh đấy




Quý Miên Miên đứng bên người Mộ Dung Miên mỉm cười, tuy trong lòng cô biết đây là giả nhưng vẫn không biểu lộ ra mặt.

Cô nghĩ tới chuyện chồng mình đang giả làm người khác, cô cũng giả thì cứ thấy không tốt lắm.

Mộ Dung Miên đột nhiên chỉ vào một nữ giúp việc: “Cô… có thể đi rồi.”

Đó chính là nữ giúp việc đã nói với Claude rằng Quý Miên Miên chính là khách trong nhà.

Lúc anh đưa Quý Miên Miên đã nói với quản gia và đám nữ giúp việc ở đây rằng đây là vợ của anh.

Khả năng truyền tin trong đám người hầu là cực kỳ nhanh.

Sau khi anh rời đi, đã một thời gian dài như thế rồi, không thể nào có chuyện cô ta không biết Quý Miên Miên là vợ của anh, nhưng cô ta lại giả bộ như không biết, còn cố ý nói đây là khách do anh đưa về.

Mộ Dung Miên không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng nữ giúp việc này tâm tư rất không đơn giản, cho nên không thể lưu lại được.

“Thiếu gia… tôi làm sai chuyện gì, sao lại đuổi tôi đi?”

Mộ Dung Miên châm biếm: “Tôi là chủ ở đây, tôi muốn đuổi cô mà cũng cần lý do à?”

“Đất nước này rất dân chủ, anh không thể đối xử với tôi như thế, nếu anh không cho tôi một lý do chính đáng thì tôi sẽ không…”

“Được, cho cô một lý do, tôi ngứa mắt với cô, thế đã được chưa?”

Nữ giúp việc kia lại nói với Mộ Dung phu nhân: “Phu nhân, thiếu gia dùng lý do hoang đường như vậy để đuổi tôi đi, chẳng lẽ ngài cứ yên lặng thế sao, ngài không sợ những người giúp việc khác sẽ vì thế mà tâm tàn ý lạnh sao?”

Mộ Dung phu nhân liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Thiếu gia nói không vừa mắt với cô là coi như đã cho cô thể diện, chẳng lẽ cần phải nói thẳng với mọi người rằng cô nhận lương của nhà Mộ Dung này để làm việc cho người ngoài à?”

Nữ giúp việc kia vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi bị oan…”

Mộ Dung phu nhân vẫy tay: “Đừng nói nữa, cầm lấy tiền lương và rời đi ngay, nếu không tôi sẽ lấy tội danh ăn cắp để đưa cô tới cục cảnh sát đấy. Cô tự mình chọn đi.”

Mộ Dung Miên có thể không hiểu những nữ giúp việc trong nhà mình, nhưng Mộ Dung phu nhân lại rất rõ ràng. Những kẻ này có không ít người do đám thân thích mua chuộc hoặc cài vào, bà ta đã sớm để ý hết thảy rồi.

Quý Miên Miên không ngờ Mộ Dung phu nhân lại lên tiếng trợ giúp như thế, cô mở to mắt nhìn bà ta.

Mộ Dung phu nhân cũng liếc nhìn cô một cái, mũi hơi hừ nhẹ, sau đó xoay người rời đi.

Quý Miên Miên chẹp chẹp miệng.

Nữ giúp việc kia không dám nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi đây.

Mộ Dung Miên dạy dỗ một hồi mới làm trong nhà yên tĩnh trở lại. Anh bèn đưa Quý Miên Miên ra ngoài vườn hoa đi dạo.

“Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp Mộ Dung Chí Hoành.”

Quý Miên Miên cắn cắn môi: “Em sợ… Nhỡ em làm lộ ra thì sao bây giờ?”

“Có anh ở đây, không cần sợ!”

“Ông ấy… có đáng sợ không?”

Mộ Dung Miên cười: “Một người phải nằm trên giường bệnh, nhờ vào bình dưỡng khí mới có thể tồn tại được, em nói… có… đáng sợ không?”

Quý Miên Miên lắc đầu.

Mộ Dung Miên nói đùa: “Đúng thế, ông ấy không đáng sợ, cho dù ông ấy có khỏe mạnh đi chăng nữa thì cũng không một nhát bẻ gãy được tay một người đàn ông đâu.”

Nói xong, bên hông anh bị nhéo cho một cái.

“Anh còn nói, vì anh không bẻ được nên mới bảo em bẻ chứ gì.”

“Bà xã lợi hại như thế, anh đây làm chồng mà cảm thấy cực kỳ tự hào, sau này phải dựa nhiều vào bà xã đấy. Em không tin à? Không tới một giờ nữa, Mộ Dung Thúy Đình nhất định sẽ giết tới đây.”

Quả nhiên, khoảng chừng một giờ sau, nữ giúp việc hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy tới thông báo: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, không hay rồi… phu nhân Martin tới đây rồi!”

“Chậc… Thấy anh nói chuẩn không?” Mộ Dung Miên nhìn Quý Miên Miên rất thâm tình: “Bà xã… Chút nữa nhất định em phải bảo vệ anh đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.