Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1135: Chương 1135: Bóng lưng ông cô độc đến nỗi khiến người khác lo âu




Du Dực cười nói với Yến Thanh Ti: “Cậu ta có thể thông qua...”

Môi Nhạc Thính Phong giật giật, đây... cũng xem là lời nhận xét tốt nhất của ông ấy rồi nhỉ?

Yến Thanh Ti đứng dậy, trước khi đi, cô nói lời cuối với Du Dực: “Con mong những lời chú nói với con cũng sẽ là những lời chú nói với chính mình. Mẹ con mất rồi, con cũng đã vì bà mà làm tất cả những gì có thể. Những năm tháng trước đây con sống đều vì bà, sau này... con còn muốn sống vì chính mình. Chú, cũng vậy nhé!”

Du Dực vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Yến Thanh Ti: “Phải, chú cũng vậy, chú cũng có sự lựa chọn của riêng mình.”

Ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình, trong lòng mỗi người đều có những chuyện họ cho rằng đáng để làm và buộc phải làm.

Yến Thanh Ti cảm thấy cay đắng, cô không biết mình có khuyên Du Dực hay không nữa.

Mỗi người đều có sự lựa chọn riêng mình, điều này không sai, nhưng ông...

Yến Thanh Ti thở dài, họ đều là người cố chấp, người cố chấp rất khó thay đổi suy nghĩ của mình vì kẻ khác.

Yến Thanh Ti nói: “Tối nay hoặc tối mai con sẽ sắp xếp thời gian cho chú, thời gian cụ thể thế nào, đợi con xếp xong xuôi con sẽ gửi tin nhắn, tới lúc đó chú có thể tới.”

“Được!”

Yến Thanh Ti: “Vậy... bọn con đi đây.”

“Đi đi.”

Yến Thanh Ti đứng dậy, Nhạc Thính Phong ôm vai cô, cầm chiếc chìa khóa Du Dực đưa cho rồi rời khỏi đó.

Du Dực không tiễn họ, ông ngồi xuống cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.

Yến Thanh Ti liếc nhìn ông lần cuối, bóng dáng ông cô độc đến nỗi khiến người khác thấy lo âu.

Sau khi hai người đi khỏi, Du Dực một mình ngồi đó đến tận tối!

Hai người lái xe Du Dực về, còn người ở trong cốp xe, Yến Thanh Ti cố nhịn lại sự tò mò của mình, không mở ra.

Nhạc Thính Phong hỏi cô: “Hai kẻ này là ai?”

“Đợi về đến viện là biết thôi.”

Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài, ở một thành phố phồn hoa như thế này có thể tìm được một người tương ái tương tri, thật khó!

Có điều, thật may... vì cô đã có Nhạc Thính Phong.

...

Trong viện, Nhạc phu nhân đang làm ổ trên giường, Hạ An Lan ngồi bên cạnh.

Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, giờ thuốc cũng đã bắt đầu có tác dụng, Nhạc phu nhân cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, chỗ bị tiêm hình như vẫn còn rất đau. Bà hung hăng trừng mắt với ông: “Sao ông còn chưa đi, chẳng phải thời gian của ông là vàng là bạc sao? Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”

Hạ An Lan đang đọc báo, ông còn chẳng thèm liếc nhìn Nhạc phu nhân lấy một cái:“Lúc đi, Thanh Ti bảo tôi chăm sóc cho bà, tôi không thể để con bé thất vọng được.”

Trước đó, Yến Thanh Ti lôi Nhạc Thính Phong từ chỗ Nhạc phu nhân đi, khi ấy Nhạc phu nhân vẫn còn đang khóc, cô không có thời gian an ủi bà, đành dặn dò Hạ An Lan chăm sóc, đừng ức hiếp Nhạc phu nhân.

Sau khi hai người rời khỏi đó, Nhạc phu nhân vẫn khóc, Hạ An Lan đành nói 4 từ: Sáng ngày hôm nay...

Nước mắt Nhạc phu nhân tức khắc dừng hẳn.

Nhạc phu nhân âm thầm oán thán Hạ An Lan ở trong lòng: “Cảm ơn Tổng thống đại nhân đã chăm sóc cho tôi, tôi thật sự cảm động đến rơi nước mắt luôn rồi.”

Hạ An Lan: “Không cần khách khí.”

Nhạc phu nhân nghiến răng, bà không hề khách khí nhé, không thấy bà đang mỉa mai à?

Khóe miệng Hạ An Lan nhếch lên.

...

Về tới viện, Yến Thanh Ti bảo Ngự Trì đưa hai người tới, bảo họ vác người đi.

Nhưng sau khi mở cốp xe ra, thấy hai người đang bị trói như bánh chưng, cô giật mình thốt lên: “Yến Minh Châu.”

Cô ngàn vạn lần không ngờ tới, người mà Du Dực đưa tới lại có cô ta!

Yến Minh Châu gầy chỉ còn da bọc xương, hai mắt trống rỗng, chết lặng, nhìn chằm chằm Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti cười nhạt: “Thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt nhau, chỉ là hiện tại không biết nên gọi cô là em gái hay chị nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.