Nhạc phu nhân đập cô một phát: “Cười gì mà cười, con mụ đó âm hiểm cực kì, về sau cháu có gặp bà ta mà bác không có bên cạnh thì đứng có mà khách khí, bóp chết bà ta cho bác, hừ, nhà họ... bác nói cháu nghe, ai mà gả cho con trai bà ta đúng là đen đủi.”
Lời này của Nhạc phu nhân còn có thâm ý khác, bà nắm chắc mọi cơ hội để cung cấp những tin tức không hay ho của nhà Hạ Lan cho Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong âm thầm tán thưởng Nhạc phu nhân, tiểu lão thái thái đúng là đã đem toàn bộ chỗ chất xám không dùng mấy chục năm ra dùng hết trong ngày hôm nay rồi.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng, cháu sẽ nhớ kĩ.”
Đây là lần đầu tiên cô không phải động mồm động mép trong mấy chuyện như thế này, nhưng... cái cảm giác được người ta bảo hộ kín kẽ, đúng là rất tuyệt, một cảm giác dễ khiến con người ta mắc nghiện.
Nhạc Thính Phong hỏi một câu: “Mẹ, bây giờ bà ta còn hay tìm mẹ kiếm chuyện không?”
Nhạc phu nhân bĩu môi: “Còn không phải là chuyện rách nát năm đó sao, đừng có nhắc tới nữa, nghĩ tới là phiền, suốt ngày cứ so đo với mẹ, chuyện gì cũng muốn ngồi lên đầu mẹ, đến từng này tuổi này rồi còn có cái gì mà so đo, đúng là... bà ta còn có thể sống thêm vài năm nữa.”
Nhạc phu nhân là người có tính cách ôn hòa, không thích so đo với người khác, lại đơn thuần chẳng tính toán thiệt hơn với ai bao giờ, thế nên mới khiến cho không ít phu nhân trong giới cho là bà không có não!
Nhạc Thính Phong cười: “Mẹ yên tâm, mẹ chắc chắn là sống lâu hơn bà ta.”
Nhạc phu nhân nghe thế liền hất cằm: “Cái này còn phải nói sao, bà ta suốt ngày phải tính kế này tính kế nọ nói khó nghe thì là trời sinh mệnh lao lực, chắc chắc là đi trước mẹ rồi, à quên, mấy đứa biết bà ta hôm nay tính làm cái gì không?”
“Tính cái gì?”
“Bà ta mang theo Chu Ninh đi dạo phố với mẹ, không ngừng khoe cháu bà ta với mẹ, tâng bốc lên tận trời luôn, sau đó còn thì giục mẹ gọi điện bảo con đến, hừ, bà ta tính toán cái gì mẹ còn không biết sao, đương nhiên là muốn giới thiệu cháu gái cho con trai mẹ rồi. Mấy đứa xem, cháu gái bà ta mới chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ đã không không biết trời cao đất dày là gì rồi, làm như mẹ hiếm lạ lắm ấy, đúng lúc gọi hai đứa đến, tức chết bà ta.”
“Mẹ, mẹ đúng là rât anh minh.”
“Còn phải...”
........
Bên kia, sau khi Chu Ninh lái xe rời đi, mặt Hạ Lan phu nhân sầm xuống, ăn một bữa cơm mà rước cả một bụng tức vào người.
Hạ Lan Tú Sắc lắc lắc cánh tay của Hạ Lan phu nhân: “Mẹ, đừng tức giận nữa.”
Hạ Lan phu nhân 'hừ' lạnh một tiếng: “Mẹ không có tức giận, đáng để tức giận với bà ta sao? Mẹ có nếp có tẻ, gia đình hạnh phúc, bà ta có cái gì? Chồng thì hơn trăm năm còn chưa mò mặt về lấy một chuyến, có khác gì góa phụ đâu, thế mà còn kiêu ngạo trước mặt mẹ, bà ta có cái gì để lên mặt....”
Hạ Lan Phương Niên nhíu mày, không vui nói: “Mẹ...”
Hạ Lan phu nhân biết anh ta không thích bà nói những lời này: “Không lẽ mẹ nói sai sao?”
“Người phụ nữ này, ất ơ cả nửa đời người, hôm nay lại bỗng thông minh đột xuất, đúng là không ngờ được bà ta lại có thể nói ra những lời bắt chẹt người khác như thế.”
Hạ Lan Phương Niên sắc mặt lại càng khó coi: “Mẹ, trước đây là bác ấy không so đo với mẹ.”
Hạ Lan Tú Sắc thấy Hạ Lan phu nhân biến sắc, lập tức nói: “Mẹ, được rồi, được rồi, đừng tức nữa, đừng tức nữa...Tức nữa sẽ không đẹp đâu.”
Hạ Lan phu nhân thở dài một tiếng, giơ tay sờ mặt Hạ Lan Tú Sắc: “Tú Tú, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một gia đình hạnh phúc, mẹ muốn con gái mẹ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này, tiền tài, danh vọng, hạnh phúc... mẹ sẽ cho con tất cả.”