Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1214: Chương 1214: Cảm ơn chú đã yêu thương con




Hiện tại Du Dực rất gầy, Yến Thanh Ti nhớ rõ lần đầu tiên ôm ông, bờ vai của ông rất rộng lớn, nhưng giờ đây lại vô cùng đơn bạc. Cô thấy hoảng hốt trong lòng.

Yến Thanh Ti nâng tay ôm lấy ông, ánh mắt có chút ướt, cô nói: “Trước đây, nhìn lũ trẻ được cha của chúng ôm trong lòng, bế lên, nắm tay, con vô cùng hâm mộ, luôn mong ước giá như con cũng có một người cha như thế thì tốt rồi… Đáng tiếc, con lại không có…”

Cha của cô là một kẻ… chưa bao giờ cho cô tình yêu thương, Yến Tùng Nam và hai chữ “yêu thương” đó chẳng có quan hệ gì với nhau, người cha này với cô có cũng như không mà thôi.

Sau khi cô lớn lên, xảy ra nhiều chuyện, Yến Thanh Ti càng cảm thấy, tình thương của người cha đúng là một chuyện đáng cười nhất trên đời, nó luôn nhắc nhở cô rằng, cha của cô đã giết người duy nhất yêu thương cô.

Cho tới bây giờ, Yến Thanh Ti cũng không nghĩ rằng có một ngày mình lại gặp được một người có thể cho cô tình yêu của một người cha.

Nước mắt của cô chảy ra ướt đẫm một bên vai áo của Du Dực, cô nói: “Cảm ơn chú đã yêu thương con, giúp con lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tình cha” là như thế nào.”

Du Dực sửng sốt, trong lòng bỗng run lên… Cha…

Yến Thanh Ti buông ông ra, nói tiếp: “Con đi đây, con sẽ chụp ảnh gửi cho chú xem.”

Du Dực gật đầu: “Đừng lo lắng cho chú, đi đi.”

Yến Thanh Ti cắn môi, rốt cuộc trước khi rời đi cũng nói: “Con… con… coi chú như cha mình, con hy vọng lần sau gặp lại chú đã tại ngoại rồi.”

Trên mặt Du Dực hiện lên một nụ cười: “Được…”

Trong lòng Yến Thanh Ti còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải rời đi. Cô tới Dung Thành đã quá lâu, lâu tới mức cô suýt nữa quên mình là một diễn viên.

Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chẳng ai có thể vĩnh viễn đứng im tại chỗ cả.

Cô vẫy vẫy tay nói với Du Dực: “Hẹn gặp lại…”

“Hẹn gặp lại.”

Du Dực nhìn Yến Thanh Ti rời đi, lần này cô ra về có vẻ thoải mái hơn lần trước rất nhiều.

Nhưng càng làm cho ông cảm thấy vui vẻ chính là lệ khí trên người cô so với lần đầu tiên gặp mặt đã nhạt đi rất nhiều, càng lúc càng giống một cô gái bình thường.

Du Dực nhớ tới câu nói coi ông là cha của cô, ông cúi đầu, tay mân mê chiếc nhẫn đeo trên cổ lên, cảm giác ấm áp xâm chiếm khắp tâm hồn ông.

Nếu mẹ con bé còn sống, nhìn thấy con gái của mình vĩ đại như thế, nhất định cô ấy sẽ rất cao hứng.



Yến Thanh Ti phải đi quay phim, lão thái thái không nỡ, cầm tay cô mãi không muốn buông ra.

“Thanh Ti, không đi có được không, bà ngoại có tài sản, mọi thứ của Hạ gia đều cho con có được không? Bà ngoại đã nhiều tuổi thế rồi, sợ nhất một ngày nào đó ngủ không dậy nổi nữa.”

Yến Thanh Ti ôm lấy lão thái thái, nói: “Bà ngoại, con có cuộc sống của con, có công việc, hơn nữa, bây giờ giao thông liên lạc cũng rất tiện lợi, con cam đoan mỗi ngày sẽ đều gọi điện về cho bà. Con sẽ dạy bà cách dùng điện thoại, chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt nhau khi nói chuyện nữa.”

Lão thái thái nói: “Nhưng mà… nhìn thấy qua điện thoại cũng không bằng gặp mặt…”

Yến Thanh Ti ghé tai lão thái thái, thầm nói: “Hay là… Bà tới Lạc Thành đi, để mẹ con chăm sóc cho bà, đến lúc đó, bà còn có thể tác hợp cho mẹ con và bác nữa.”

Yến Thanh Ti biết lão thái thái không nỡ để mình đi nên quyết định tạo công việc cho bà luôn.

Ánh mắt lão thái thái sáng lên: “Nói cũng đúng… Chuyện của bác con còn chưa thấy có ti

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.