Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1300: Chương 1300: Chả sao cả, cùng lắm là cùng chết chung thôi




“Cô…” Tằng Niệm Nhân không ngờ Yến Thanh Ti lại giúp mình. Theo bản năng, hắn cảm thấy đây chỉ là quỷ kế của Yến Thanh Ti, nhưng… lời của cô cũng rất có lý. Hắn chạy xa 100 dặm rồi thì sao đây? Cũng chẳng thể thoát khỏi bàn tay Hạ An Lan, chỉ cần vẫn còn ở trong nước thì sớm muộn gì hắn cũng phải chết.

Trừ phi có thể ra nước ngoài, nơi này cách biên cảnh cũng không quá xa, nếu có thể quá cảnh thì may ra mới có một đường sống.

Yến Thanh Ti khinh thường nói tiếp: “Tôi đang giúp anh đấy, đương nhiên cũng là vì giúp mình thôi, còn phải xem anh có nguyện ý hay không mới được. Tôi nghĩ tới đầu óc của anh thì chưa chắc có thể suy nghĩ thấu đáo.

Cô lại nói với Ngự Trì: “Ngự Trì, không cần quan tâm tới hắn. 3 phút nữa mà hắn còn không quyết định thì các anh cứ nổ súng đi, không cần để ý đến tôi.”

Ngự Trì vừa nghe liền kinh hãi: “Yến Thanh Ti, cô điên à?”

Yến Thanh Ti cong môi cười: “Tôi vẫn luôn là người điên mà.”

Ngự Trì kêu: “Tiểu thư…”

Yến Thanh Ti cao giọng nói: “Bắt đầu tính giờ đi. Qua ba phút, cứ cầm lấy súng mà bắn, không phải lưu tình.”

Lời của cô không khác nào hung hăng nện cho Tằng Niệm Nhân một gậy.

Nếu Yến Thanh Ti còn không sợ chết, vậy hắn bắt cóc cô còn có ý nghĩa gì?

Âm thanh của Yến Thanh Ti lạnh lùng: “Tằng Niệm Nhân, anh chỉ có 3 phút suy nghĩ, cùng lắm là chết chung thôi.”

“Cô là đồ điên…”

Ngự Trì bắt đầu đến ngược thời gian, âm thanh đó rơi vào tai Tằng Niệm Nhân không khác nào tiếng đếm ngược giờ tử hình.

Hắn cảm thấy Yến Thanh Ti nói đúng nhưng lại không dám tin tưởng.

Yến Thanh Ti thấy mồ hôi lạnh trên trán Tằng Niệm Nhân càng lúc càng nhiều, ánh mắt càng lúc càng kích động, sợ hãi, cô cảm giác đã đến lúc nên đưa mắt ra hiệu cho Ngự Trì.

Ngự Trì chậm rãi sờ tay vào hông. Trên người anh ta không chỉ có một khẩu súng, anh ta tin tưởng vào tài bắn của mình. Chỉ cần Tằng Niệm Nhân hé đầu ra một chút là anh ta có thể bắn chết được tên này.

Yến Thanh Ti nhẹ giọng nói: “Tằng Niệm Nhân, anh hãy buông dao đi, thả tôi ra, tôi sẽ bảo Ngự Trì cho anh một chiếc xe, có thể chạy bao xa thì đó là bản lĩnh của anh, thế nào?”

Con dao trong tay Tằng Niệm Nhân vẫn không rời vị trí, tùy ý có thể cắt đứt cổ của Yến Thanh Ti, hắn bối rối nói: “Tôi không tin cô, cô gạt tôi, sao cô có thể thả tôi đi chứ?”

Thanh âm của Yến Thanh Ti rất thong thả: “Đương nhiên tôi sẽ thả anh, kỳ thực chúng ta cũng không thù hận tới mức anh chết tôi sống đúng không?”

“Cô…”

Yến Thanh Ti tiếp tục nói: “Anh thả tôi ra, tôi bảo bọn họ thả anh đi. Nhưng bác tôi có thể không truy nã anh hay không thì tôi không dám chắc, tôi chỉ có thể nói tất cả nhờ vào bản lĩnh và vận khí của anh thôi.”

“Tôi… tôi…”

Yến Thanh Ti: “Tằng Niệm Nhân, buông dao đi…”

Tay cầm dao của Tằng Niệm Nhân chậm rãi buông lỏng, nhưng ngay sau đó lại cầm chắc trở lại: “Không được, tôi không thả cô được, đồ khốn, cô dám mê hoặc tôi… Tôi biết mình không thể thoát chết được, có cô làm đệm lưng thì tôi cũng không tính là bị thiệt…”

Tằng Niệm Nhân vung dao lên…

Trái tim Ngự Trì sắp nhảy ra ngoài đến nơi: “Không được.”

Đột nhiên, “đoàng”, một tiếng súng phá vỡ màn đêm yên lặng.

Thời gian như dừng lại một khắc này. Yến Thanh Ti nhìn Ngự Trì đầy khiếp sợ. Ai nổ súng? Ngự Trì cũng kinh hãi, nhanh chóng nhìn về phía hai bên, là ai không muốn sống nữa vậy?

Ngay cả Tằng Niệm Nhân cũng thấy sửng sốt, nhwnh nhanh sau đó hắn cảm thấy không ổn, cánh tay đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, hắn không nhịn được hét thảm một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.