Yến Thanh Ti giẫm lên chân Nhạc Thính Phong một cái, không thấy mẹ sắp chôn cả mặt vào trong bát cơm hay sao, mắt để đâu vậy?
Nhạc Thính Phong ăn đau, nghiêng đầu tội nghiệp nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vội vàng xoa đầu: “Ngoan, ăn đi.”
Một lát sau, Nhạc Thính Phong nói: “Càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu bác An Lan không đến tìm em thì tới tìm ai? Mới sáng sớm bác đã xuất hiện ở khách sạn, anh nghĩ sao cũng thấy không đúng.”
Phốc...
Nhạc phu nhân vừa uống một hớp nước nghe thấy Nhạc Thính Phong nói như vậy liền phun ra.
“Đúng rồi, mẹ... không phải bác đến gặp mẹ chứ?”
Yến Thanh Ti âm thầm lắc đầu, muốn tra đến tận cùng luôn hả?
Nhạc phu nhân ho khan mấy tiếng, lắc đầu liên tục: “Không... không có.”
Nhạc Thính Phong cau mày: “Không đúng, ông ấy xuất hiện ở tầng có phòng mẹ, nhất định là đến gặp mẹ, có phải mẹ bị ông ấy uy hiếp cái gì không?”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên nhìn nhìn phòng ăn.
Không phải bị uy hiếp, mà là... bị ngủ nha!
Nhạc phu nhân có chút lắp bắp nói: “Mẹ... mẹ không gặp ông ta. Uy hiếp cái gì? Ăn cơm mà con nói linh tinh gì thế, không sợ hại dạ dày à? Lo mà ăn đi.”
“Mẹ nhìn mẹ nói dối kìa.”
Nhạc phu nhân cắn răng: “Ăn cơm.”
Bà thật muốn đem cái thằng đần này đập chết rồi nhét lại vào bụng.
Vất vả lắm mới ăn sáng xong, Yến Thanh Ti vội vàng kéo Nhạc Thính Phong chạy.
Đến Hạ gia, Hạ lão thái kéo tay Yến Thanh Ti kêu cô gầy đi, bảo cô về nhà ở.
Hạ lão thái đáng thương nói: “Tối qua An Lan cũng không về, cũng không thèm nói đi đâu, nếu con không tới trong nhà quanh quẽ như chẳng có ai vậy.”
Hạ lão thái vô tâm nói một câu lại lập tức đập tỉnh Nhạc Thính Phong, ánh mắt anh lòe lòe sáng, tối quá bác không về nhà, sáng sớm lại có mặt ở... khách sạn?
Mẹ nó...
Vì sao có cảm giác khám phá ra cái gì đó?
Nhạc Thính Phong vỗ đùi một cái, đáng nhẽ nên sớm nghĩ tới mới phải. Sáng sớm đã có mặt ở khách sạn, còn cùng một tầng, Thanh Ti chạy tới tìm mẹ trở về lại trở thành bộ dạng như vậy, xoắn xuýt lâu như thế mới nghĩ ra, anh đúng là ngu quá.
Lão hồ ly Hạ An Lan này tối qua căn bản là ngủ lại phòng mẹ anh đây mà.
Nhạc Thính Phong lại liên tưởng đến chuyện tối qua, mẹ anh gọi điện thoại.
Sáng nay nhắc đến Hạ An Lan thì mẹ đỏ mặt.
Ai ui, không được rồi, cảm giác như bị trọng thương rồi.
Lão hồ ly Hạ An Lan này quá âm hiểm, quá xảo trá, quá vô liêm sỉ.
“Thính Phong, con sao thế?” Hạ lão thái nghi ngờ nhìn anh.
Nhạc Thính Phong lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Dạ... không, không sao ạ.”
Mới lúc nãy anh đột nhiên vỗ đùi, sau đó lại nhe răng nghiến lợi quả thực dọa đến Hạ lão thái rồi.
“Nhưng tự nhiên con nhe răng nghiến lợi làm gì, ai chọc tới con sao?”
“Cái đó... đúng là có ạ.” Là con trai của bà ngoại đó ạ! Con trai bà ngoại đem mẹ con... làm...
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng, ai có thể nghĩ Hạ An Lan lại không biết xấu hổ tới mức đó chứ?
Mẹ thật là, gặp phải ông ta coi như khó qua khỏi kiếp nạn này!
Yến Thanh Ti vỗ vỗ tay Nhạc Thính Phong, an ủi một chút.
Cô có thể hiểu được tâm trạng Nhạc Thính Phong bây giờ.
Sau đó, nhân lúc không có ai Yến Thanh Ti bèn hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh định làm gì, là muốn đánh bác hay là nói với mẹ nếu thích bác thì cứ tiếp nhận bác đi?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không, sao anh có thể để bác em dễ dàng có được mẹ anh như thế chứ? Bất quá anh cũng không đánh bác, đánh rồi hôn lễ của chúng ta coi như đi tong.”
“Vậy anh định làm thế nào?”