Chương 908CHỊ THANH TI BỊ CƯỚP ĐI RỒI
Tiểu Từ một tay lái xe một tay móc cái điện thoại ra đưa cho Quý Miên Miên.
Quý Miên Miên ấn ấn, sờ sờ một hồi, mãi không bật được: “Hỏng rồi, màn hình đen sì, bị nước vào mất rồi.”
“Hả?”
Trong lúc hai người họ còn đang sốt hết cả ruột thì Nhạc Thính Phong lái xe lướt qua trước mặt bọn họ.
Yến Thanh Ti đến Tô Thành bốn ngày, hai ngày đầu anh đều cùng cô đến phim trường, còn từ hôm thứ ba trở đi cô đã quen đường rồi nên không cho anh đi theo nữa, nhiều nhất chỉ được đón cô về lúc tan tầm mà thôi.
Hôm nay anh tính toán thời gian, nghĩ rằng chắc cô cũng sắp quay xong rồi, bèn từ chối một bữa tiệc dành cho dân làm ăn mà lái xe đến thẳng đây.
Hôm nay, đoàn làm phim của Yến Thanh Ti đổi địa điểm quay phim, quay ở ngoại thành nên cũng hơi xa.
Liếc thấy ngoài trời vẫn đang mưa rả rích, không hiểu sao Nhạc Thính Phong cứ thấy bồn chồn, trong lòng hoảng hốt không yên.
Nhạc Thính Phong cau mày, phải chăng là vì thời tiết hôm nay quá âm u?
Đến nơi, xuống xe, Nhạc Thính Phong mới phát hiện ra trường quay hầu như chẳng có ai, chỉ còn lại vài người đang thu dọn đạo cụ.
Nhạc Thính Phong cầm ô đi đến hỏi: “Cảnh hôm nay mọi người đã quay xong rồi à?”
“Đúng thế, quay xong rồi.”
“Yến Thanh Ti đâu? Cô ấy về mất rồi sao?” Nhạc Thính Phong đang nghĩ thầm, biết thế gọi trước cho cô ấy, chắc là lúc nãy lướt qua nhau ở trên đường rồi.
Người đó vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Hôm nay Yến Thanh Ti bị chết đuối, đã được đưa đến bệnh viện rồi.”
Một câu nói rất thản nhiên rơi vào tai của Nhạc Thính Phong lại chẳng khác nào sấm rền, cái ô trong tay anh rơi xuống đất, nước mưa lạnh băng nhanh chóng phủ kín mặt anh, khiến Nhạc Thính Phong không nhận ra được đây là mơ hay là thật nữa.
Anh túm lấy cổ áo của người nọ, dường như nhấc hẳn anh ta lên khỏi mặt đất: “Chết đuối? Vậy bây giờ cô ấy như thế nào rồi, xe cứu thương đi lâu chưa?”
Người kia bị vẻ mặt của Nhạc Thính Phong doạ cho sợ run lên, cổ áo bị túm chặt đến khó chịu: “Nửa… nửa… nửa tiếng trước, vừa… lúc vừa mới cứu lên đã ngừng thở rồi, sau đó sơ cứu mất nửa tiếng đồng hồ mới thở lại được. Cô ấy… chắc là không có việc gì đâu…”
Anh ta vừa mới nói xong thì đã bị Nhạc Thính Phong ném xuống đất, quay người bước đi.
Mới đầu chỉ là đi nhanh, nhưng về sau, bước chân dần dần càng lúc càng vội vã, Nhạc Thính Phong lao thẳng lên xe, ngay cả dây an toàn cũng chẳng thèm cài, dậm chân ga, phóng xe vào màn mưa tầm tã.
Nhạc Thính Phong ép bản thân mình phải trấn tĩnh lại, rút điện thoại ra gọi điện cho Quý Miên Miên và Tiểu Từ nhưng không một ai nhấc máy.
Anh sốt ruột đến nỗi suýt chút nữa thì bóp nát cả cái điện thoại, vội vã tìm số điện thoại của Tô Tiểu Tam, gọi cho anh ta.
“Tiểu Tam, lập tức tra hộ tôi một chiếc xe cứu thương, nửa tiếng trước nó vừa đến Nam Hồ của Tô Thành, tra xem nó đến bệnh viện nào, nhanh lên… Thanh Ti bị đuối nước, được xe cứu thương đưa đi rồi…”
“Được, cậu đừng có gấp, tôi tra ngay đây.”
Tô Tiểu Tam cúp máy liền nhanh chóng bảo người đi kiểm tra, để tiết kiệm thời gian còn chạy đến tìm cha mình.
Nhưng đợi đến lúc Tô Tiểu Tam tìm ra bệnh viện và Nhạc Thính Phong lái xe từ ngoại thành đến đó thì đã là chuyện của 40 phút sau rồi.
Nhạc Thính Phong nhìn thấy Quý Miên Miên và Tiểu Từ lập tức chạy đến hỏi: “Cô ấy đâu?”
Quý Miên Miên và Tiểu Từ sắc mặt trắng nhợt, bi thương nói: “Chị Thanh Ti bị người ta cướp mất rồi…”
Khóe mắt Nhạc Thính Phong như sắp nứt ra tới nơi: “Bị cướp? Hai người nói rõ ràng ra cho tôi.”
Quý Miên Miên kể lại đầu đuôi sự việc: “Chuyện là như thế, bọn em đuổi đến bệnh viện nhưng bọn họ không cho bọn em gặp chị ấy. Bọn em đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ bảo chị ấy không còn ở trong tình trạng nguy hiểm nữa, bọn họ liền… đưa chị ấy đi, cũng không nói là đưa đi đâu…”