Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1142: Chương 1142: CHƯA BAO GIỜ THẮNG ĐƯỢC CÔ TA




CHƯA BAO GIỜ THẮNG ĐƯỢC CÔ TA

Yến Thanh Ti bây giờ không muốn Hạ Như Sương chết, cô muốn bà ta sống tiếp, phải sống “thật tốt” mới được.

Có đôi lúc, chết không phải là việc đáng sợ nhất, sống không bằng chết mới càng đáng sợ.

Trong lòng Yến Thanh Ti hiểu rất rõ bản thân làm như vậy là rất tàn nhẫn, nhưng trên thế giới này có gì mà không tàn nhẫn.

Mẹ cô bị Hạ Như Sương ra tay sát hại khi chỉ mới năm tuổi, 40 năm trước bà ta xoá sạch sự tồn tại của Tiểu Ái, rồi 20 năm sau đó lại gạt bỏ sự tồn tại của Nhiếp Thu Sính, bà ta dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác tước đoạt cơ hội sống của người khác?

Những đau khổ mà mẹ cô phải trả qua, cô phải trả lại cho bà ta gấp trăm ngàn lần.

Kể cả Hạ Như Sương có muốn chết, nhưng lần này cô cũng sẽ không để bà ta chết, cô sẽ không để bà ta xuống dưới đó làm bẩn mắt mẹ cô.

Cận vệ đứng gác ở cửa nhìn thấy Yến Thanh Ti đã đi xa, vội vã vuốt mồ hôi trên trán: “Vị tiểu thư này của chúng ta quả thật chẳng phải là kẻ dễ chọc, thủ đoạn như thế này tôi nhìn còn toát mồ hôi hột, cô ấy vào giới giả trí đúng là đáng tiếc.”

Ngự Trì cầm con dao vẫn nhỏ máu đi ra, rút ra một cái khăn tay từ từ lau máu trên con dao, nhìn theo bóng Yến Thanh Ti, biểu cảm trên mặt của anh ta vẫn chẳng hề thay đổi.

“Lão đại, mỗi ngày đều phải cho bà ta một nhát ạ? Có cần báo cáo với tiên sinh chuyện này không?”

Ngự Trì: “Tiên sinh nói rằng tất cả mọi chuyện đều nghe theo tiểu thư.”

“Cũng đúng, nhưng mà có hơi đáng sợ.”

Ngự Trì liếc anh ta một cái, anh ta sợ quá vội nói: “Em im đây, không nói gì nữa.”

Ngự Trì lạnh nhạt nói: “Đã làm những chuyện sai trái rồi cũng sẽ có một ngày phải trả giá đắt cho những chuyện đó.”

Anh ta nhìn Trương Vỹ và Yến Minh Châu: “Đưa bọn họ đi đi.”

“Vâng!”

Yến Minh Châu về đến phòng bệnh ngồi trên giường, cả người như thế bị rút sạch sức lực. Sự điên cuồng, tàn nhẫnvừa rồi của Yến Thanh Ti khiến Yến Minh Châu đột nhiên có cảm giác trước đây Yến Thanh Ti… thật ra là đã nương tay với cô ta lắm rồi?

Chẳng trách, trước đây mẹ cô ta nói, Yến Thanh Ti chính là ác quỷ, là yêu quái.Đây không phải là hiện thân của loài yêu quái ăn thịt người thì còn là gì được nữa?

Yến Minh Châu nằm vật xuống giường thở dài một hơi, may mà mình vẫn chưa động thủ.

Khi cô ta bị Du Dực bắt đi vẫn không biết mình sẽ gặp ai, mãi cho đến khi cốp sau được mở ra, khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Yến Thanh Ti,trong đầu cô ta đã hiện lên suy nghĩ phải giết chết Yến Thanh Ti.

Nếu gười bình thường sau khi trải qua những gì mà cô ta đã phải chịu đựng, chắc đều cảm thấy căm thù Yến Thanh Ti đến tận xương tuỷ, đều muốn giết chết Yến Thanh Ti cho hả dạ, cô ta cũng vậy, cô ta muốn tìm một cơ hội để ra tay.

Nhưng bây giờ…

Cái suy nghĩ đó trong đầu Yến Minh Châu đã hoàn toàn biến mất, cô ta không thể giết Yến Thanh Ti, cô ta không dám.

Yến Minh Châu thở dài, những chuyện trước đây đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.

Cái chết của cha mẹ không thể trách Yến Thanh Ti. Còn bản thân cô ta à? Cũng coi như là tự làm tự chịu.

Cha mẹ cô ta hại chết mẹ của Yến Thanh Ti, bây giờ bọn họ cũng đã chết, tất cả đều là luật nhân quả mà thôi.

Bọn họ có huyết thống thân cận, nhưng số phận đã định là không thể trở thành chị em, sau này cuộc sống thế nào thì cứ thế mà sống thôi. Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ thắng được Yến Thanh Ti, nên chấp nhận thua từ sớm thì có phải tốt hơn không.

Sau khi nghĩ thông suốt được mọi chuyện, Yến Minh Châu nhắm mắt lại, bây giờ tâm tình của cô ta cũng bình tĩnh hơn.



Yến Thanh Ti ngồi trên trường kỉ mãi không nói không nói gì, Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh cô cũng không nói gì.

Anh cởi áo khoác ngoài phủ lên cho cô, vươn tay ra ôm cô vào lòng.

“Thanh Ti, khá hơn chút nào chưa?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Khá hơn đôi chút rồi.”

Nhiếp Thu Sính, cái tên này là phần kí ức không thể động đến trong lòng cô, nếu chạm đến nó cô sẽ nổi điên.

“Anh có cảm thấy...em quá điên cuồng, quá biến thái không?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Có, nhưng…anh không cảm thấy em sai, nếu như anh là em có khi anh còn điên cuồng hơn.”

Nhìn dáng vẻ ban nãy của Yến Thanh Ti, anh thực rất lo lắng, nhưng mà… anh lại không muốn để cô đè nén, đè nén sẽ chỉ càng thống khổ thêm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.