Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1012: Chương 1012




Chương 1012

CHÁU CÓ GÂY RA ĐẠI HỌA GÌ THÌ CŨNG CÓ BÁC CHỐNG ĐỠ CHO CHÁU

Hạ An Lan bật cười: “Ý kiến không tồi đâu, không còn sớm nữa, cháu mau đi nghỉ đi.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Thế cháu về phòng đây, bác cũng nghỉ sớm nhé!”

Cô đi ra đến cửa thì ngoảnh lại hỏi: “Bác, nếu... cháu gây ra chút chuyện khiến ông bà phải phạt cháu, bác phải giúp cháu đấy.”

Cô biết ông ngoại cũng khá thích Du phu nhân, cô thu thập bà ta như thế, ông mà biết nhất định sẽ dạy dỗ cô.

Hạ An Lan nghe thế liền hiểu, thản nhiên đáp lại: “Về ngủ đi, cháu có gây ra đại họa gì thì cũng có bác chống đỡ cho cháu.”

...

Du Hí về nằm hơn hai tiếng, không cách nào ngủ yên được, ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa khá dầy, đập vào cửa sổ phát ra tiếng, đánh thức Du Hí. Anh ta cứ lật qua lật lại rồi đột nhiên bật dậy.

“Không được, phải đi xem thế nào.”

Sao anh có thế tin lời của con yêu nghiệt Yến Thanh Ti chứ? Cô ta chẳng nói thật cái gì bao giờ, thế mà anh cũng tin được.

Mẹ nó, sao lại ngu thế này nhỉ?

Du Hí khập khiễng mò tới phòng Du phu nhân, vừa mở cửa phòng liền thấy một cơn gió lạnh thổi tới, căn phòng vô cùng lạnh lẽo.

Du Hí lạnh run cả người lại, bật đèn lên thì thấy rèm cửa vẫn lay động, gió thổi từ đó vào, anh ta lắc lắc đầu, sao lại không đóng cửa sổ thế này chứ?

Du Hí gọi một tiếng: “Mẹ...”

Không một ai đáp lại, Du Hí lại gọi một hồi, phát hiện trên giường không có ai, chăn đệm hoàn toàn không có vết tích người ngủ qua, phòng vệ sinh cũng không có người, tìm khắp mọi ngóc ngách không thấy đâu cả.

Du Hí liền thấy khó hiểu, người đâu?

Yến Thanh Ti có thể giấu mẹ anh ta ở chỗ nào? Cô ta không thể khiến một người sống sờ sờ ra đấy biến mất được.

Má, không lẽ phanh thây ra rồi sao?

Du Hi lập tức lắc đầu quầy quậy, không phải đâu, một người sống sờ sờ ra đấy bị phanh thây mà không phát ra tiếng nào được sao?

Đột nhiên, Du Hí nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài cửa sổ, lúc đó tim anh ta giật mình cái thót. Chẳng lẽ Yến Thanh Ti quăng mẹ anh ra ngoài đó thật?

Du Hí vội vàng lết chân tới đó, vạch rèm cửa ra, liền thấy có sợi dậy vải trên bệ cửa sổ, một đầu của nó được buộc vào chân giường.

Du Hí nhìn thấy thế liền có dự cảm không lành, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem, nước mưa lập tức hắt lên người anh ta, lạnh buốt.

Nhưng, điều khiến Du Hí khiếp sợ hơn là đầu dây bên dưới có buộc một người... đó là mẹ anh ta đấy!

Du Hí run lên mắng: “Ôi mẹ nó chứ... con điên này còn ác độc hơn cả yêu quái.”

Muốn lấy mạng người thật đấy à? Mẹ anh đắc tội cô ta có tí mà cô ta chẳng nói chẳng rằng liền biến bà thành thế này, thủ đoạn này so với chú hai cũng chẳng kém cạnh là bao.

Du Hí nhanh chóng kéo mẹ anh ta lên, cũng may là anh tới kịp thời, nếu không muộn tí nữa thì sợi dây từ tấm ga giường này sẽ đứt.

Du Hí dùng hết sức mới kéo Du phu nhân lên được, lấy miếng giẻ nhét trong mồm bà ta ra, sau đó cởi dây trói.

Trên người Du phu nhân đã ướt đẫm, đông cứng, gần như không thể cử động.

Cái cảm giác kinh khủng khi bị treo gần ba tiếng đồng hồ mà lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến Du phu nhân cảm nhận được sự sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Bà thế mà, thế mà lại bị một con nhóc hỉ mũi chưa sạch làm cho nhục nhã đến vậy.

Chân Du Hí vẫn còn bó thạch cao, đi lại có chút khó khăn, không cách nào ôm Du phu nhân lên giường được liền ôm chăn xuống đắp cho bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.