Chương 123 - Người đàn ông của tôi không để ý tới các cô đâu
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên: “Ai bảo không, anh kén chọn như vậy, chỉ có em là hợp với khẩu vị của anh thôi.”
Yến Thanh Ti quay người lại: “Nghe thấy chưa, người đàn ông của tôi không để ý tới các cô đâu.”
Mặt mũi mấy cô diễn viên kia tức thì tái mét.
Nụ cười của Nhạc Thính Phong càng sâu hơn.
Yến Thanh Ti vốn đã lạnh lùng, nhưng nụ cười trên gương mặt cô càng sáng lạn thì trong tim lại càng lạnh giá.
..........
Thấy vai diễn của mình cũng tới hồi kết, ngày quay cuối cùng cũng kết thúc.
Vai Chiêu quý phi của Yến Thanh Ti bị ban cho cái chết, hoàng đế đưa rượu độc tới, trong đôi mắt đẹp cả Chiêu quý phi hiện lên một tia không cam lòng, thù hận tới khắc cốt ghi tâm, nàng ném chén rượu xuống đất, dùng khoảng thời gian cuối cùng trước khi rượu độc phát tác để nguyền rủa: “Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến gia tộc của ngươi nước mất nhà tan.”
Lãnh cung đóng cổng lại, Chiêu quý phi quay người, phút chốc cả lãnh cung phát hỏa, ánh lửa đỏ rực cả phía chân trời, Chiêu quý phi chết.
Yến Thanh Ti - Đóng máy.
Vì nhiệm vụ quay phim của cả đoàn đều rất nặng nhọc nên đạo diễn cũng chỉ tổ chức buổi lẽ đóng máy đơn giản cho Yến Thanh Ti.
Phùng Quân rất khen diễn xuất của Yến Thanh Ti, ông ta tự tay đưa cho cô một cốc bia, nói với cô: “Luyện tập diễn xuất nhiều vào, sau này có cơ hội, hi vọng lại có thể cùng hợp tác.”
Yến Thanh Ti nhận lấy rồi chạm cốc với đạo diễn: “Cảm ơn đạo diễn, em sẽ cố gắng.”
Yến Thanh Ti uống một hớp bia, các diễn viên và các quản lý trong đoàn dồn dập tới tạm biệt cô, Yến Thanh Ti cũng cảm ơn họ.
Đối với những người chưa từng làm hại cô, Yến Thanh Ti sẽ không keo kiệt nụ cười của mình với họ.
Thời gian nghỉ của nhân viên trong đoàn không nhiều, một bữa tiệc đóng máy nhỏ thời gian cũng rất ngắn, uống bia, ăn chút đồ rồi ai nấy cũng lại phải trở về quay phim tiếp.
Tần Cảnh Chi chờ tới khi xung quanh Yến Thanh Ti vãn người rồi mới đi tới.
Hắn vẫn mặc đồ diễn, đội mũ vua, mặt mũi sáng sủa, tôn quý bất phàm, hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị ảnh đế.
Tần Cảnh Chi không cầm gì trong tay, nói với Yến Thanh Ti: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này có cơ hội hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với cô.”
Lời này không khác với đạo diễn là mấy, rất lấy lệ.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được thôi.”
Hai người dường như quên đi sự ngượng ngập ngày hôm đó.
Tần Cảnh Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Thanh Ti, do dự một hồi mới nói: “Nhạc Thính Phong và cô, thôi vậy, chuyện của hai người, tôi cũng không hỏi nữa, nhưng........ Cô và nó, sẽ không có kết cục gì đâu.”
Yến Thanh Ti cố tình hỏi: “Kết cục gì cơ?”
Tần Cảnh Chi cười, lộ ra vẻ bí hiểm khôn lường: “Cô tự hiểu đấy.”
Yến Thanh Ti khoanh tay trước ngực: “Tôi với anh ấy có kết cục gì hay không thì có liên quan gì tới chú, nói như thể tôi với chú thì sẽ có kết cục gì tử tế vậy.”
Tần Cảnh Chi: “Được đấy!”
Yến Thanh Ti: “..........”
Hắn nói vậy khiến cô cũng rất khó trả lời lại, Tần Cảnh Chi rõ ràng là đang trêu ghẹo cô.
Bên ngoài có người gọi Tần Cảnh Chi, bảo hắn tới quay phim.
Tần Cảnh Chi vẫn không nhúc nhích, hắn móc từ trong ống tay áo rộng của hoàng bào ra một tấm danh thiếp nhét vào tay Yến Thanh Ti: “Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi.”
Yến Thanh Ti dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp.
Danh thiếp đơn giản, sạch sẽ, chỉ in tên Tần Cảnh Chi, phía dưới là một dãy số.
Yến Thanh Ti bĩu môi, muốn ném đi, nhưng thấy một kí hiệu ở phía dưới, đây có vẻ như là số điện thoại riêng của Tần Cảnh Chi, có lẽ sau này thật sự sẽ có lúc cần dùng.
Yến Thanh Thi nhếch mày: “Chỉ gọi điện thoại?”
Tần Cảnh chi mỉm cười, nụ cười đó, quả thật như mười dặm gió xuân ở Dương Châu, khiến con người ta sáng mắt, đẹp như cảnh sắc ngày xuân: “Cô đâu phải là người như vậy.”