Chương 173 - Hôn anh giữa đường, da mặt cũng thật dày.
Nhạc Thính Phong đúng là có hỏi riêng nhân viên trong tiệm loại giày nào vừa xấu mà đi lại thoải mái, người nhân viên đó giới thiệu luôn cho anh đôi này, đúng là xấu phát tởm.
Yến Thanh Ti bị tức tới nghẹn lời: “Anh.........”
Nhạc Thính Phong lạnh mặt: “Thích thì đi, không thích thì thôi.”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái, đi vào, đi thì đi, ai bảo giờ cô đang đi chân đất chứ.
Yến Thanh Ti cau có xỏ một chân vào chiếc giày xấu không tả nổi kia.
Nhưng trong lòng Yến Thanh Ti cũng thấy có chút là lạ, vì dù thế nào đi chăng nữa, Nhạc Thính Phong cũng là người đàn ông đầu tiên mua giày cho cô.
Đàn ông mua hoa tặng cô không lạ, cũng không thiếu, nhưng mua giày.......Hình như chỉ có mỗi anh ta!
Nhạc Thính Phong đắc ý nhếch mày: “Chậc, thế chẳng phải là tốt rồi sao?”
Chân Yến Thanh Ti đi giày size 37, không bé, cũng không rộng, Nhạc Thính Phong mua vừa khít luôn.
Yến Thanh Ti buồn bực, sao Nhạc Thính Phong lại biết cô đi giày cỡ bao nhiêu nhỉ.
Yến Thanh Ti cắn răng: “Đẹp, sao anh không mua cho mình một đôi mà đi.”
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Tất nhiên là không được rồi, tôi đẹp trai như vậy, sao có thể đi đôi giày xấu xí thế được chứ.”
Nực cười, anh đâu phải là kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Yến Thanh Ti, một Yến Thanh Ti thôi anh giờ còn chưa thu phục được, nếu như anh còn ăn mặc xấu xí thêm nữa, không, càng không có cửa.
Yến Thanh Ti ha ha cười một tiếng, thật muốn đạp cho anh một phát, làm sao giờ?
Bỗng cô thấy phía sau có một chiếc xe, có ai đó đang lén lút ngó đầu ra khỏi cửa sổ, Yến Thanh Ti hơi sửng sốt, cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Trùng hợp ghê?”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Gì thế?”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu mê hoặc cười với Nhạc Thính Phong, không đợi anh kịp phản ứng lại, cô đã chui ra khỏi xe, ôm chặt lấy cổ Nhạc Thính Phong rồi hôn lên.
Cảnh tượng chuyển biến quá nhanh, Nhạc Thính Phong ngẩn ra tại chỗ, nhưng tay của anh nhanh hơn não, cũng đã ôm cô vào lòng.
Nhạc Thính Phong vừa hôn vừa đắc ý nghĩ: Haiz, lòng dạ phụ nữ thật như mò kim đáy bể, giây trước vừa chê giày xấu, giây sau đã hôn anh giữa đường để cảm ơn rồi, nơi người tới người đi nườm nượp thế này mà cũng không sợ bị nhìn, da mặt đúng là dày thật.
Trong lòng Nhạc Thính Phong đắc ý bao nhiêu thì tay anh càng ôm chặt bấy nhiêu.
Một lúc lâu sau, má Yến Thanh Ti phiếm hồng, môi hơi sưng, mắt đọng nước, nhìn trông như một con yêu tinh, cô buông cổ Nhạc Thính Phong ra, làm nũng nói: “Cưng à, đi thôi.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti ngoan như vậy, còn làm nũng với anh, đúng là chuyện lạ xưa nay chưa từng thấy.
Nhưng, anh bị ngược quen rồi, tự dưng được ưu ái như thế anh có chút không thích ứng được.
Yến Thanh Ti mà lại biết điều vậy sao? Anh không tin.
Nhạc Thính Phong hắng giọng, ôm eo Yến Thanh Ti hỏi: “Nói đi, em muốn làm gì?”
Yến Thanh Ti lườm anh, vươn ngón tay chỉ lên môi anh: “Không có gì, chỉ là...... cảm ơn anh thôi, sao thế, không muốn à, hay muốn tôi đạp anh mấy phát hơn?”
Nhạc Thính Phong áp sát vào cô, dán lên tai cô nói: “Muốn chứ, sao lại không muốn được, nhưng tôi thấy chưa đủ, hay là đêm nay đi thuê phòng đi?”
Yến Thanh Ti vươn tay véo lên eo Nhạc Thính Phong: “Hứ.... Một đôi giày bà già mà muốn tôi ngủ với anh, nằm mơ đi, nhân viên của anh có biết anh bẩn tính đến thế này không?”
Yến Thanh Ti véo rõ đau, làm Nhạc Thính Phong phải hít một hơi lạnh.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, cười lạnh một cái, cũng giỏi nhẫn nhịn ghê.
Cô vươn tay khều cằm Nhạc Thính Phong, nói: “Tổng tài keo kiệt, đi thôi, tôi còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu không lần sau ngay cả hai đồng tiền xu típ cho anh cũng không có đâu.”