Chương 232 - Yến Thính Phong, tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?
Thang Ngọc Dao hỏi: “Vậy..... Yến Tùng Nam.........”
“Thuốc tôi đưa cho cô, cô đã dùng hết chưa.”
“Hết rồi.........”
Yến Thanh Ti nhếch miệng cười độc ác: “Vậy thì không sao, cô cứ yên tâm rời khỏi đây đi.”
“Được!”
Ra khỏi bệnh viện, vừa lên xe đã thấy Yến Tùng Nam bước xuống xe từ phía xa.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Có vẻ như Yến Tùng Nam yêu Thang Ngọc Dao phết, lão âm thầm chuyển không ít vốn của công ty vào tài khoản của Thang Ngọc Dao đâu.”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Lão ta chẳng có tình cảm gì với Thang Ngọc Dao đâu, chẳng qua lão muốn đứa trẻ trong bụng cô ấy thôi, có điều, giờ lão chẳng còn đứa con trai nào nữa rồi.”
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, nói: “Gần đây Yến Tùng Nam rất hay chạy tới trại tạm giam, có vẻ như không lâu nữa, Diệp Linh Chi sẽ lấy lí do có vấn đề về thần kinh để được bảo lãnh ra.”
Yến Thanh Ti chẳng lấy làm lạ: “Xem ra cặp vợ chồng này cũng sắp bắt tay giảng hòa rồi.”
Hai vợ chồng nhà lão là một đôi cáo già, khi nhận thức được họ đang bị hãm hại, chắc chắn sẽ hai người đó sẽ lại kết hợp với nhau để đối phó với cô.
Nhạc Thính Phong khởi động xe, hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
“Giúp thế nào?”
“Diệp Linh Chi nói bà ta mắc bệnh thần kinh, vậy buộc phải thông qua một cuộc kiểm tra, tới lúc đó, chỉ cần tra rõ ra kết quả bà ta hoàn toàn bình thường, không hề có bất cứ vấn đề về thần kinh nào, bên phía cảnh sát ắt sẽ không thả bà ta ra thôi.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Phải, không những không thả ra, mà còn bị kết tội trốn tránh người thi hành công vụ rôi cả khởi tố nữa, nhưng.... Ôi tôi nên cảm ơn anh thế nào mới được đây?”
Nhạc Thính Phong liếc qua, nhìn cô: “Em biết tôi muốn gì mà.”
Anh nói rất nghiêm túc, không hề cợt nhả chút nào.
Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt anh: “Được.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Đồng ý dứt khoát thế? Không giống với phong cách của em một chút nào.”
“Phải..... Chẳng lẽ anh muốn tôi nói không được.”
“Xì, em đồng ý cũng có tác dụng gì đâu, y như một tấm chi phiếu chưa ngậm được tới miệng.”
Yến Thanh Ti nhìn nửa mặt Nhạc Thính Phong nói: “Thứ tôi cần thì anh cho tôi, vậy anh cần gì tôi cũng sẽ cho anh.” Tôi không thể nợ anh quá nhiều được.
Nửa lời sau, cô không nói ra, cô thấy cũng chẳng nhất thiết phải nói.
Nhạc Thính Phong hơi run lên, khóe môi khẽ động, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Mãi tới khi tới khách sạn nơi Yến Thanh Ti đang ở, hai người vẫn chẳng nói gì.
Xe đỗ lại, Yến Thanh Ti xuống xe: “Tối nay cảm ơn anh, tôi vào trước đây.”
Lúc đó Nhạc Thính Phong lại thấy Lãnh Nhiên đi từ cửa khách sạn ra, anh đột nhiên vươn tay kéo lấy Yến Thanh Ti, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn cô.
Lãnh Nhiên thấy hai người đang hôn nhau, lập tức mặt đỏ tía tai, giờ cậu nên đi hay không đi đây?
Nhạc Thính Phong bỗng mạnh bạo hôn Yến Thanh Ti khiến cô không kịp phòng bị, cô muốn giãy ra, nhưng lần này anh lại dùng sức giữ cô lại, hơn nữa cũng không để cô từ chối nụ hôn của anh, anh hoàn toàn chiếm thế chủ động, kẹp cô chết cứng.
Nhạc Thính Phong vốn là một người rất ngang ngược, chỉ là trước mặt người khác và Yến Thanh Ti, anh hoàn toàn trở thành hai người khác nhau.
Nhạc Thính Phong thấy Lãnh Nhiên chạy ngược về khách sạn, anh buông Yến Thanh Ti ra, “Về đi, dành khoảng thời gian cuối tuần lại cho tôi.”
Yến Thanh Ti thở dốc: “Tôi không rảnh, cuối tuần, cả ngày đều có cảnh phải quay.”
Nhạc Thính Phong mặt mày ngả ngớn, kiêu căng nói: “Tôi là ông chủ của em, tôi nói em rảnh thì em sẽ rảnh, cho em hai sự lựa chọn, hoặc là ngủ với tôi tối nay, hoặc dành thời gian cuối tuần cho tôi, tự em chọn đi.”
--------
Yến thổ hào: Ông chủ đây cũng phải tỏ ra khí phách một lần chứ, sớm muộn gì ông đây cũng thu phục được con tiểu yêu tinh kia, các người cứ chờ đấy mà xem.