Lần này Nhạc phu nhân rất là tức giận, đời này bà chưa từng nặng lời với ai như thế bao giờ. Nhưng Hạ Lan phu nhân lại đã gẫm phải đuôi của bà, dám nói ra những lời như thế trước mặt bà, coi bà là người chết sao?
Trước đây cạnh khóe vài câu bà đều không để tâm nhưng hôm nay bà ta lại dám nói ra những lời như vậy.
Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Nhạc phu nhân, cô cứ tưởng lần trước đã là biểu hiện cứng cỏi nhất của Nhạc phu nhân rồi, hóa ra còn có thể lợi hại hơn?
Yến Thanh Ti đứng bật dậy nắm lấy cánh tay của Nhạc phu nhân, giống như cách hồi nhỏ cô hay nắm lấy tay của mẹ.
Hạ Lan phu nhân quay phắt người lại: “Bà... Tô Ngưng Mi, bà lặp lại lần nữa xem.”
Nhạc phu nhân hất mặt lên: “Yo, đúng là được đó nha, con nhóc bẩn thỉu nước mắt nước mũi tèm lem chạy theo sau mông tôi giờ đã học được cách ra lệnh cho tôi rồi cơ đấy.”
Hạ Lan phu nhân tức đến đỏ cả mặt: “Tô Ngưng Mi, bà đừng có ỷ thế hiếp người.”
Nhạc phu nhân cười ha hả: “Nhà mẹ đẻ tôi họ Tô, con trai tôi họ Nhạc, có quyền có thế, tôi muốn dùng quyền thế để ức hiếp bà đấy, sao nào? Có bản lĩnh thì đấu với tôi! Bà không phải suốt ngày muốn so đo với tôi sao? Nào, lại đây so thử xem!”
Nhạc phu nhân len lén thấy Yến Thanh Ti hơi cong cong môi, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn bà, dường như còn có chút ỷ lại... tức khắc lại khiến Nhạc phu nhân tự ngủ mình cần lợi hại hơn không thể mãi hồ đồ như trước được.
Bà từ nhỏ đã là 'thiên chi kiều nữ', cho dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, tất cả đều là hào môn vọng tộc, bà chưa cần phải nhìn sắc mặt của bất kì ai.
Trước đây bà sợ người khác nói bà ỷ thế hiếp người nên mới thu liễm, chưa bao giờ chủ động nhắc tới gia thế của mình.
Nhưng lúc này, Nhạc phu nhân lại nghĩ ỷ thế hiếp người đúng là sảng khoái thật! Nhất là khi nhìn thấy gương mặt đen như gan heo của Hạ Lan phu nhân.
Hạ Lan phu nhân tức đến phát run: “Bà...bà...”
Hạ Lan Tú Sắc thấy căn phòng sặc mùi thuốc súng, sợ tới phát khóc: “Mẹ... mẹ... anh hai còn đang bị thương, mọi người đừng cãi nhau nữa...”
Tay Hạ Lan phu nhân siết thành quả đấm, nổi giận nói: “Đổi phòng ngay lập tức, cái chỗ này chỉ dành cho bọn hạ đẳng.”
Nhạc Thính Phong uể oải nói: “Chậc, Hạ Lan phu nhân nói như vậy, đúng là thấy khó chịu nha? Hạ đẳng? Không biết ai năm đó khóc lóc cầu xin loại người hạ đẳng như tôi cứu giúp Hạ Lan gia qua khỏi cửa ải khó khăn nhỉ, giờ tính trở mặt sao?”
Hai gân xanh trên trán Hạ Lan phu nhân giật giật, bà ta cắn răng nói: “Bác không nói cháu.”
Yến Thanh Ti chậm rãi nói tiếp: “Thế thì là nói tôi rồi.”
Hạ Lan phu nhân nhịn không được lườm Yến Thanh Ti một phát: “Hừ...”
Yến Thanh Ti cười nói: “Bà không phải là người đầu tiên mắng tôi cũng không phải là người cuối cùng, tôi quen rồi nên giờ bà có nói gì cũng vô dụng thôi, muốn nói gì thì cứ thoải mái mà nói, tôi đang muốn nghe xem xem một phu nhân suốt ngày ăn dấm uống axit như Hạ Lan phu nhân đây rốt cuộc có bao nhiêu cao quý?”
Hạ Lan phu nhân tức đến mức cả khuôn mặt trở nên căng cứng, định mở miệng ra chửi nhưng lại bị Hạ Lan Tú sắc ngăn lại: “Mẹ, đừng nói nữa, mọi người đều là người quen lâu năm, sao lại phải cãi nhau thành như thế này? Mẹ, bớt giận... bớt giận... nhịn một chút là được rồi...”
Hạ Lan Tú Sắc quyệt nước mắt, đứng dậy nói: “Bác Nhạc, anh Thính Phong, chị Thanh Ti! Xin lỗi! Mẹ em không phải cố ý đâu, bà ấy nghe tin anh hai nhập viện hoảng quá mà không biết mình đang nói gì, chị Thanh Ti... dù thế nào đi chăng nữa thì anh em vì cứu chị mà phải nhận viện, xin chị...”