Quý Miên Miên lập tức lấy cái máy pos ra: “Chị, đây.”
Lúc đầu trên đường đi Yến Thanh Ti bảo đỗ lại mua máy pos, Quý Miên Miên còn cảm thấy lạ, tại sao phải mua máy đó làm gì? Chúng ta cũng đâu có mở cửa hàng đâu.
Giờ thì đã hiểu ra rồi, Quý Miên Miên coi như là rõ ràng, nữ thần của mình thực quá ‘xuất sắc’, viết in đậm gạch chân đó nha.
‘Cộp’, Yến Thanh Ti quẳng cái máy pos lên bàn, “Hạ Lan phu nhân, mời.”
Hạ Lan phu nhân siết chặt nắm tay thành quả đấm, bà ta vốn cho rằng chỉ có mình Nhạc phu nhân đến mà thôi, trong giới phu nhân nhà giàu ai mà chẳng biết Nhạc phu nhân đánh bài kém đến mức nào, bọn họ còn lén lút đặt biệt hiệu cho Nhạc phu nhân là ‘tán tài thùng’….
Cái thùng này, chính là thùng cơm, có nghĩa là đồ vô dụng.
Hạ Lan phu nhân còn đang nghĩ rằng con dê béo này chủ động đưa lên cửa đợi làm thịt, bà ta có lý nào để cự tuyệt Nhạc phu nhân đâu. Lần trước Dương thái thái bọn họ còn có thể thắng gần 250 vạn, đó cũng là một số tiền không nhỏ.
Lần trước Hạ Lan phu nhân không tham gia nên hối hận không thôi, lần này có cơ hội dù gì đi nữa cũng không thể bỏ qua được.
Thế mà không thể ngờ được, lần này Nhạc phu nhân thế mà lại đưa cả con nhỏ Yến Thanh Ti khốn nạn này đến đây nữa.
Càng không ngờ được là tay đánh bài của cô ta lại cao đến vậy, thắng liên tùng tục khiến mấy người bọn họ cào rách cả da đầu.
Lần này lúc đến đây trong đầu Hạ Lan phu nhân vẫn còn nghĩ sẽ thắng Nhạc phu nhân kha khá tiền, cho nên mang một cái túi Hermes đi bởi vì nó khá là to có thể đựng được rất nhiều tiền.
Nhưng, bây giờ đến lượt bà ta phải quẹt thẻ.
Hạ Lan phu nhân căm thù nhìn cái máy Pos hận không thể ném thẳng vào mặt Yến Thanh Ti, nhưng xung quanh bao nhiêu người đang nhìn như thế, đây còn là địa bàn của Nhạc Thính Phong, bọn họ đâu dám làm càn.
Yến Thanh Ti vỗ bàn: “Sao vẻ mặt của Hạ Lan phu nhân đầy khó xử thế kia, không phải bà suốt ngày nói rằng nhà họ Hạ Lan là danh môn vọng tộc nhà cao cửa lớn, gia nghiệp đồ sộ à? Đây mới có 3 vạn thôi mà đã muốn ăn quỵt à?”
Hạ Lan phu nhân nghiến răng lườm Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti cười nói: “Bà không muốn bỏ tiền ra cũng được thôi, chỉ cần ngày mai bà lên báo nói rằng, nhà Hạ Lan của bà bần cùng đến mức thua có ba vạn thôi cũng không trả được, tôi liền miễn cho bà, thấy sao nào ?”
Mấy vị phu nhân có mặt ở đó đều cúi đầu, vì ba vạn mà đăng báo bảo gia tộc nhà mình bần cùng, những chuyện kiểu này, còn xấu hổ gấp trăm lần bị người ta đánh mặt, tuy bọn họ có chút tiếc tiền nhưng mấy cái đồng bạc này, bọn họ cũng không phải là không trả được.
Hạ Lan phu nhân siết chặt tay: “Xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, hơn nữa hôm nay tôi đi vội quên mất không mang thẻ tín dụng, hay là…tôi viết giấy nợ vậy.”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Giấy nợ à, cái này thì không được, tôi không tin được nhân phẩm của bà Hạ Lan đây, con người tôi có một cái tật xấu, cái gì mà đã dính đến tiền ấy mà, không cầm được trong tay là tôi không yên tâm, nếu sớm biết Hạ Lan phu nhân hôm nay nghèo thế này thì đừng có đánh bài cùng tôi, bà phải biết tự hiểu lấy mình chứ, căn bản là đừng nên đến thì đúng hơn, những nơi như thế này, trong tay chỉ có vài đồng tiền cũng dám vào đánh bài, da mặt bà hình như hơi bị dày quá thì phải.”
Nhạc phu nhân ngồi bên cạnh gật đầu: “Ai bảo không phải nào? Bích Lan đình nhà chúng ta, mức tiêu phí một đêm tính bình thường cũng phải mấy vạn rồi, còn bao cả một phòng riêng như thế này, không có chục vạn thì đừng có vào, nếu không phải là người quen thì đã sớm đuổi ra ngoài rồi, chúng ta cũng coi như là có quen biết, nếu nhà Hạ Lan nghèo khổ như thế, thì bà phải nói với tôi chứ, biết thế quần áo giày dép cũ tôi không vứt đi mà mang hết sang cho bà rồi.”