Lý phu nhân nghiến răng tháo một cái nhẫn ra vứt cho Yến Thanh Ti, mặt nhẫn là một viên đá hoàng ngọc, cũng chỉ là hàng bình thường thôi nhưng mà dùng để gán nợ thế cũng đủ rồi.
Chu thái thái cung vội vã cởi một cái nhẫn quẳng cho Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên ngay lập tức vui vẻ bắt lấy.
Bọn họ sở dĩ không muốn quẹt thẻ là vì bọn họ dù gì cũng là phu nhân nhà giàu mà, bị người ta biết, đi đánh bài mà thiếu tiền phải quẹt thẻ, bọn họ đâu còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.
Thu nợ xong, Yến Thanh Ti hô lên: “Nào, chơi tiếp.”
Hạ Lan phu nhân ôm cổ tay bị bóp cho đỏ bừng đau nhức nói: “Chúng tôi đã thua hết tiền rồi, bây giờ cũng đã muộn, cũng nên về thôi.”
Yến Thanh Ti hất cằm, dáng vẻ đầy lưu manh vô lại: “Về cái gì mà về, còn sớm mà?”
“Đã nói ngay từ đầu rồi còn gì, tối nay phải chơi đến thâu đêm, nhìn ngoài trời đi, vẫn còn sáng lắm, ba vị phu nhân đến tuổi này rồi chắc không đến nỗi đi về để hưởng thụ cuộc sống tình dục buổi đêm tuyệt diệu chứ hả? Còn cứng được nữa không? Không thể thì đánh bài đi, đánh bài so với đắp chăn nói chuyện phiếm với chồng vẫn hơn chứ hả?”
Một tràng trắng trợn này của Yến Thanh Ti làm cho ba vị phu nhân còn lại mặt đỏ bừng hết cả lên, “Cô…cô…”
Yến Thanh Ti giơ hai tay ra nhún vai: “Chẳng lẽ tôi nói sai à? Kể cả các vị đến tuổi này rồi vẫn còn khát khao, nhưng chồng của các vị có thể thoải mãn được các vị không? Đã không thể thì tìm chuyện gì đấy thú vị giết thời gian còn hơn, nội tâm của các vị đang trống không kìa, chà, tôi thấy đánh bài rất tốt.”
Cái dáng vẻ này của Yến Thanh Ti so với cái vẻ ngoan hiền nhút nhát lúc mới vào đúng là một trời một vực, hoàn toàn là một nữ lưu manh vô pháp vô thiên, chỉ thiếu mỗi điếu thuốc nữa thôi là đủ bộ.
Lý phu nhân và Dung thái thái trong lòng đã chửi mười tám đời tổ tông nhà Yến Thanh Ti lên, mẹ nó chứ, chẳng trách được cô ta là diễn viên, cũng thật biết đóng kịch, bất kì người nào trong bọn họ cũng đều có thể coi là người có kiến thức, đến bây giờ có thể vạch trần không ít phụ nữ, nhưng lại không hề phát hiện ra Yến Thanh Ti có vấn đề.
Lý phu nhân nghiến răng nói: “nhưng chúng tôi đã không còn gì có thể thua cho cô nữa rồi.”
Yến Thanh Ti thu cằm lại: “Tại sao lại không có.”
“Bộ trang phục mùa hè này là thiết kế mới nhất của Chanel chắc trị giá cũng không ít tiền nhỉ, Lý phu nhân? Cái kim cài áo Cartier này của Chu thái thái không tồi nha, còn nữa . . . . . Hạ Lan phu nhân, chậc , cái đồng hồ Patek Philippe này của bà cũng đẹp thật đấy!
Đôi mắt tinh tường sắc bén của Yến Thanh Ti như thể một cái máy quét, chỉ cần nhìn một cái là biết những thứ đáng tiền trên người của bọn họ.
Yến Thanh Ti nói ra câu đó, cả ba người bọn họ đều run lên bần bật, chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn thổi vào quần áo của bọn họ.
Đứa con gái này có còn biết xấu hổ là cái mẹ gì không đấy? Chỉ thiếu nước đi lên trực tiếp lột sạch quần áo của bọn họ ra.
Hạ Lan phu nhân đập bàn: “Đừng quá đáng như thế, đánh bài hoàn toàn là do tự nguyện, chúng tôi có thể không đồng ý… các người làm thế này là sao, muốn cướp à?”
Yến Thanh Ti chớp mắt, trên mặt đầy buồn phiền: “Làm sao có thể tính là cướp bóc được? Sới bài của chúng ta được áp dụng trên nguyên tắc công bằng tự nguyện mà, các vị giờ không muốn đánh nữa cũng được thôi, sao không thừa nhận mình thua không trả nổi từ sớm đi, thừa nhận nhà mình nghèo khổ bần cùng thấp kém là được rồi, sao cứ phải phùng má giả làm người mập thế?”
Nhạc phu nhân chớp chớp mắt: “Ái chà, nếu không có lần đánh bài này tôi thật vẫn không biết hoá ra các người nhà nào cũng như thế, cũng nghèo đến thế cơ đấy, bình thường vẫn không biết xấu hổ mà khoe của trước mặt tôi, lần sau bảo con trai tôi có làm ăn với nhà các người vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh cho các người lại lừa đảo, con trai tôi là người làm ăn thành thật như thế mà, không chơi nổi các người đâu.”