Chương 417. Phải bắt bằng được cái đồ không biết sống chết đó
Quý Miên Miên giật bắn, không nói nhiều, khiêng đồ chạy thẳng một mạch.
Cũng chẳng thèm quan tâm lúc mình chạy, dưới chân dẫm phải cái gì, chạy nhanh như bay, chớp mặt một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Thiều Quang sắc mặt đỏ hồng, trên làn da vốn nhợt nhạt trắng xám giờ lại có một vẻ đẹp khác thường, khoé môi dường như thoa một tầng máu, toát lên một vẻ đẹp quỷ dị yêu dã, đúng như Quý Miên Miên đã nói, còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Ánh mắt Diệp Thiều Quang âm u lạnh lẽo, lửa giận ngút trời, anh ta cắn răng nhịn đau vịn tường đứng dậy.
Đằng sau có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ có hơi chật vật của Diệp Thiều Quang, kinh ngạc nói: “Ô, sao lại thế này, không phải cậu bảo là cậu đi rồi à, sao lại ngã ở đây thế? Cậu có uống bao nhiêu đâu mà?”
“Bị người ta đụng ngã à? Trên quần có dấu chân này, còn bị người ta dẫm lên nữa à?”
“Không sao, chỉ cần cái chân thứ ba của cậu còn có thể đứng lên, những cái khác đều không sao cả.”
Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn anh ta, người đó vuốt vuốt sống mũi: “Tôi chỉ nói thế thôi mà, còn cả thế này nữa, cậu bảo cậu đến hoan nghênh tôi về, kết quả là một đêm cậu chẳng làm gì cả, ngồi im một chỗ giống y như hoà thượng ấy, gái xinh nhảy thoát y trước mặt cậu, cậu cũng chẳng có cảm giác gì, này, tôi hỏi thật này, cậu có lên được không đấy?”
Diệp Thiều Quang đẩy cho anh ta một cái: “Cút!”
“Chậc, Thiều Quang à, anh em với nhau đừng có mà sĩ diện thế, nếu không được thật, anh đây đưa cậu đi bệnh viện khám xem thế nào.”
Diệp Thiều Quang sải bước đi ra ngoài, nhất định anh ta phải bắt bằng được cái đồ không biết sống chết ấy.
……
Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti từ phòng vệ sinh đi ra, tầm tuổi bà rồi mà một đêm không ngủ vẫn không cảm thấy mệt mỏi, cả người vẫn tràn đầy năng lượng, cứ nghĩ đến phu nhân thích bắt nạt bà bây giờ đang trần truồng không biết phải làm sao, trong lòng bà cảm thấy sảng khoái cực kì.
Địa vị của Yến Thanh Ti trong lòng Nhạc phu nhân đã bay lên độ cao không ai sánh được.
Nhạc phu nhân cảm giác như thể cuối cùng mình cũng tìm thấy một người bạn, kéo Yến Thanh Ti nói hết chuyện này đến chuyện kia.
Yến Thanh Ti nghe Nhạc phu nhân nói trước đây bà đánh bài thua như thế nào, như thế nào, cô thấy thật đau lòng, những người đó chưa bao giờ coi bà là bạn chỉ cảm thấy bà dễ bắt nạt, rất dễ bị bẫy, có thể kiếm chác từ trên người bà mà thôi.
Cũng may Nhạc phu nhân là một người có tấm lòng rộng rãi, tính cách ngây thơ hồn nhiên, nếu đổi thành người khác không biết bị người ta làm cho tức phát khóc bao nhiêu lần rồi.
Xe của bọn họ quản lý đã lái ra cửa, đi đến đại sảnh, còn cách cửa có mấy bước thôi Yến Thanh Ti gặp một người quen không được coi là quen lắm.
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Ồ, Diệp tiên sinh.”
Diệp Thiều Quang lạnh mặt bước ra ngoài thì gặp Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân, đành phải đứng lại, vẻ mặt âm tàn cũng đỡ hơn phần nào, nói: “Bác Nhạc, cô Yến.”
Nhạc phu nhân nhận ra Diệp Thiều Quang, cười nói: “Thiều Quang đến đây chơi đấy à, muộn thế này mới về sao, sức khoẻ cậu không tốt đừng thức đêm.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn bác đã quan tâm, sức khoẻ cháu rất tốt.”
Trong lòng Yến Thanh Ti có chút chột dạ, hy vọng Quý Miên Miên đừng có xuất hiện vào lúc này nếu không thì đúng là xui xẻo.
Yến Thanh Ti vội vã kéo Nhạc phu nhân đi, cô nói: “Bác ơi, chúng ta về thôi, đánh bài cả đêm rồi, đầu cháu cũng hơi đau.”
Nhạc phu nhân nghe thế vội nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, bác nấu gà tần cho con tẩm bổ.”
“Thiều Quang, bác đi trước đây, sau này có thời gian thì đến nhà chơi nhé.” Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti muốn đi.
Diệp Thiều Quang đã gọi lại: “Cô Yến đợi một chút đã.”