Hai người ngồi bên giường canh Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong phụng phịu hỏi: “Mẹ, hai người tối hôm qua đi đâu? Làm gì?”
Nhạc phu nhân sau khi nghỉ ngơi xong tinh thần khá là phấn chấn: “Đi chơi bài, Thanh Ti đi lấy lại thể diện cho mẹ, con không biết con bé lợi hại đến thế nào đâu, vừa ra tay đã đại khai sát giới đánh cho đám người Trương Tố Nhã tè ra quần luôn, mẹ nói với con này, cuối cùng ấy, bọn họ thua sạch bách chỉ còn lại bộ quần áo lót trên người thôi, hahaha, cái bộ dạng như lợn luộc của bọn họ đúng là buồn cười muốn chết, giờ cứ nghĩ đến cảnh đó lại càng sảng khoái.”
“Hừ, mẹ bị đám người kia ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tranh được ngẩng cao đầu lấy một lần, con trai, con trai, lần sau nhất định sẽ cho con chiêm ngưỡng phong thái của Thanh Ti nhà mình.”
Nhạc Thính Phong nhất thời cạn cmn lời, hẳn là đi chơi bài? Chơi bài thâu đêm... ôi đệch.
“Mẹ, con không ở nhà trông coi thì hai người tạo phản đúng không? Chơi bài mà cũng dám chơi cả đêm, mẹ cho mẹ được mấy tuổi rồi? Cô ấy còn trẻ không nói, mẹ thì sao? Một lão thái thái hơn năm chục tuổi đầu rồi, sao không để người khác bớt lo vậy?”
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong mắng méo cả miệng, rụt cổ rụt tai không dám ho he một câu nào nữa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng liếc sang Yến Thanh Ti: “Còn cả cô ấy nữa... chờ cô ấy tỉnh, con nhất định sẽ thu thập cô ấy một trận, đầu óc của mẹ không được thông minh sáng dạ lắm, nhưng đầu óc của cô ấy đâu có đến nỗi, ấy thế mà lại dám cùng mẹ quậy không biết bờ bến luôn.”
Nhạc phu nhân ngẩng đầu: “Con không được mắng con bé... con muốn dạy dỗ, thì... con dạy dỗ một mình mẹ là được rồi, Thanh Ti thấy mẹ bị ức hiếp quá đáng nên mới giúp mẹ xuất đầu, dạy dỗ đám khốn nạn kia.”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Ô được đó nha, con mới đi được vài ngày, không ngờ hai người đã thân thiết tới mức độ này? Còn biết nhận tội thay cô ấy cơ đấy?”
Nhạc phu nhân gật đầu liên tùng tục nói: “Đây là điều đương nhiên rồi, con bé tốt như thế, mẹ đương nhiên là thích rồi, con cả ngày chỉ biết mắng mẹ nhưng con bé tốt hơn con nhiều, lần nào thấy mẹ bị ức hiếp nó đều giúp mẹ xử lí đám cặn bã ấy.”
Nhạc Thính Phong vốn là rất tức giận nhưng nghe mẹ đẻ của mình nói xong, đúng là không biết nên để cơn tức này phát vào đâu. Rõ rành rành là xong chuyện này, tiểu lão thái thái nhà anh lại càng thích Yến Thanh Ti hơn, so với anh còn thích hơn nhiều.
Anh nhếch nhếch khóe môi, tùy ý hỏi một câu: “Mẹ... được rồi, con không bằng cô ấy chi bằng mẹ lấy cô ấy về cho con đi!”
Nhạc phu nhân 'hừ' một tiếng, đột nhiên giơ tay nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: “Con đúng là biết nằm mơ, nếu con không chịu thua kém, bà già này có phải làm những chuyện thất đức như thế không hả?”
“Con...”
Nhạc Thính Phong vừa mới mở miệng, Yến Thanh Ti mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhạc phu nhân đẩy Nhạc Thính Phong ra, tiến lại gần cô: “Thanh Ti... Thanh Ti... cháu thế nào rồi? Có đói bụng không? Đầu có còn đau không?”
Yến Thanh Ti nhất thời đang không biết mình đang ở chỗ nào, một lát sau nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân mới dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti muốn ngồi dậy, Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ cô dậy.
“Sao rồi?”
Nhạc phu nhân áy náy nói: “Là bác không đúng, không nên để cháu thức cả đêm như thế, giờ cháu thấy trong người thế nào?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Cháu không sao, cháu thấy tốt lắm.., giờ mấy giờ rồi ạ!”
“Hai giờ rưỡi chiều.”
Yến Thanh Ti vội vàng hất chăn ra: “Cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
Nhạc Thính Phong kéo cô lại: “Trông em thế này con muốn đi đâu?”
Yến Thanh Ti do dự một lát, cuối cùng cũng không nói những việc này trước mặt Nhạc phu nhân: “Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Nhạc Thính Phong thay đổi giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay cô: “Anh đưa em đi.”
Chương 421. Anh mà còn không về, hai người còn một tấc lên trời hả
Nhạc Thính Phong đương nhiên biết Yến Thanh Ti muốn đi đâu, anh đã nhận được tin về cái chết của Yến Tùng Nam từ trước đó.
Yến Thanh Ti tám phần là đang bị kích động, giờ điều mà cô muốn thấy nhất có lẽ chính là thi thể của Yến Tùng Nam, vì họ đều biết rõ Yến Tùng Nam không thể nào tự sát được.
Nhạc phu nhân sốt ruột nói: “Thanh Ti, tới giờ con vẫn chưa chịu ăn gì cả, con ăn chút gì đã rồi hãng đi.”
Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối bà, nhưng thấy thấy vẻ mặt tràn ngập sự săn sóc và lo lắng của Nhạc phu nhân, cô lại không thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô gật đầu: “Vâng!”
Yến Thanh Ti không biết mình đang ăn gì, trong đầu cô giờ chỉ còn là cái chết của Yến Tùng Nam.
Cô ăn qua loa một chút rồi rời khỏi nhà họ Nhạc.
Tầm hai ba giờ chiều, ánh náng chói mắt, Nhạc Thính Phong lo lắng cho sức khỏe của cô nên cũng không bật điều hòa trong xe quá cao.
Yến Thanh Ti đã bình tĩnh lại, cô hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh biết Yến Tùng Nam chết rồi phải không?”
“Biết rồi.”
“Anh có tin là ông ta tự sát không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Chắc không phải đâu.”
Mắt Yến Thanh Ti lóe lên một tia lãnh ý: “Tôi cảm thấy... chuyện này là do Diệp Thiều Quang làm.”
Khi biết tin Yến Tùng Nam chết, người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ tới chính là Diệp Thiều Quang.
Hôm đó, khi cô thấy Yến Tùng Nam, rõ ràng là ông ta đã hoàn toàn bị lay động, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hết một đêm, ông ta hi vọng có thể tìm được một lối thoát cho mình đến như thế cơ mà.
Vậy mà giờ còn chưa tới hai ngày ông ta đã chết là sao?
Hôm ấy, Yến Tùng Nam sợ hãi như vậy, chính ông ta còn nói sợ rằng chỉ một thời gian nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ giết ông ta.
Mà Diệp Thiều Quang trước đây vẫn luôn theo dõi cô, hôm trước, khi cô từ trại tạm giam đi ra, vừa ra khỏi cửa cũng đã gặp Diệp Thiều Quang.
Một kẻ thông minh như gã ta, sao lại không đoán ra cuộc giao dịch giữa Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam chứ.
Có lẽ, chính điều này khiến Yến Tùng Nam động tâm, cho nên mới ra tay với ông ta trước.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Hiện giờ ngoài nhà họ Diệp ra, có vẻ như thật sự cũng không tìm được ai khác có thể ra tay với Yến Tùng Nam nữa.”
Diệp Thiều Quang sẽ ra tay với Yến Tùng Nam, chuyện này nghe thì có vẻ như cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như anh ta không làm gì thì đó có khi mới là điều khiến người ta sửng sốt.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Yến Thanh Ti: “Không sao đâu..... Còn có cách khác mà, chuyện này cũng không đến mức độ hoàn toàn không thực hiện được, em không được chẳng lẽ anh cũng không được sao? Anh thông minh thế này cơ mà.”
Yến Thanh Ti thấy hơi hối hận: “Đáng lẽ tôi không nên kéo dài, hôm đó đáng ra tôi nên.....”
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: “Dù hôm đó em có thuyết phục được Yến Tùng Nam thì sao? Nhà họ Diệp muốn động thủ với lão ta, em vẫn khó mà đề phòng được.”
Yến Thanh Ti hơi chán chường, Nhạc Thính Phong nói đúng, kể cả hôm ấy Yến Tùng Nam có đồng ý, kể cả cô có muốn ra tay thì vẫn chỉ là cơ hội không thể nào thực hiện được.
Yến Thanh Ti vực lại tinh thần hỏi: “Sao anh lại trở về?”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: “Phí lời, tất nhiên là anh phải về rồi, không về để em cả mẹ anh trèo lên trời chắc.”
Yến Thanh Ti cười: “Cũng có làm gì đâu, chỉ là đi chơi bài, rồi làm mấy chuyện trái pháp luật thôi mà.”
“Không làm gì à, ai thắng cũng chỉ còn mỗi cái quần lót, Hạ Lan gia, Lí gia, Châu gia đều gọi điện mách anh hết cả rồi.”
Yến Thanh Ti châm biếm: “Còn có mặt mũi mà đi mách tội cơ mà? Hơ..... Không hiểu cái gì gọi là dám chơi dám chịu à, kĩ thuật chơi bài thì kém lại kêu người khác mạnh, mấy hôm trước khi bọn họ thông đồng lại cướp 250 vạn của bác gái, sao không mách với anh luôn đi? Giờ còn cáo với chả trạng... Hơ hơ...... Anh trả lời họ thế nào?”