Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 424: Chương 424




Yến Thanh Ti hỏi: “Làm giúp người khác.... cũng vì lợi ích thôi phải không?”

Nhạc Thính Phong véo mặt cô: “Thông minh lắm, trên đời này ai mà chẳng vì lợi ích của bản thân, không vì lợi ích gì gã lại chịu giúp Diệp Linh Chi sao? Anh biết em đang nghĩ gì, em muốn tìm được móc xích lợi ích của gã, sau đó phá vỡ nó đúng không, chuyện này em cứ để anh xử lí là được rồi, những chuyện khác em cũng không cần quan tâm đâu.”

Yến Thanh Ti muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Thính Phong đã lấp miệng cô lại.

“Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”

Sáng hôm sau, thời tiết không được tốt lắm, bầu trời âm u, còn có mưa phùn.

Nhạc Thính Phong cầm ô ôm Yến Thanh Ti xuống xe, tang lễ của Yến Tùng Nam ngoài gia đình họ Diệp ra, hầu như cũng chẳng có mấy ai tới dự, à, Yến Như Kha cũng ở đây.

Yến Thanh Ti mặc một chiếc váy hoa ngũ sắc, màu những đóa hoa ấy vừa tươi đẹp lại rực rỡ, màu sắc và hoa văn trên đó nhìn có chút thoát tục, nhưng khi Yến Thanh Ti mặc lên lại đẹp chói mắt.

Yến Thanh Ti khoác tay Nhạc Thính Phong, như thể không phải cô tới để tham dự tang lễ mà đang tham gia một buổi tiệc vậy.

Thấy Yến Thanh Ti, ánh mắt Diệp Linh Chi ngập tràn cơn phẫn nộ cùng điên cuồng.

Yến Minh Châu tới hôm nay vẫn bị nhốt trong viện thương điên, Diệp Linh Chi sao có thể hòa nhã vui vẻ với cô được chứ.

Yến Thanh Ti vờ như không thấy, cô đi thẳng tới ngôi mộ của Yến Tùng Nam.

Diệp Linh Chi mặc một bộ vest đen, bà ta lạnh mặt chặn Yến Thanh Ti lại: “Cút ngay……”

Yến Thanh Ti mỉm cười nhìn bà ta: “Thật ngại quá, sợ là tôi không thể cút được rồi, tôi thân là con gái, giờ còn không thể tham gia tang lễ của cha đẻ mình sao?

Diệp Linh Chi gầy xơ xác, bà ta nói một cách cay nghiệt: “Tham gia tang lễ? Sao tao thấy mày như đang đi dự tiệc đấy chứ, ngay đến phép tắc cơ bản nhất cũng không hiểu à.”

Yến Thanh Ti ha hả cười: “Tất nhiên là đi dự tiệc rồi....... Mẹ tôi mất bao nhiêu năm nay, bà ấy ở dưới kia cô đơn lâu quá rồi, ngày nào bà ấy cũng đợi các người chết, hôm nay...... cuối cùng Yến Tùng Nam cũng chết rồi, ông ta có thể xuống đó tìm mẹ tôi, từ từ nói rõ chuyện năm ấy, đương nhiên tôi cũng nên vui một chút chứ, mẹ tôi một mình chờ đợi bao nhiêu năm mới đợi được Yến Tùng Nam , tôi đương nhiên là phải vui cho bà ấy chứ, yên tâm, đợi tới khi bà chết, tôi còn vui hơn nữa cơ.”

Diệp Linh Chi siết chặt nắm tay, bà ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, hắn lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt dửng dưng, như thể hắn căn bản không định can dự vào việc của bà ta.

Diệp Linh Chi tức giận, thằng khốn Diệp Thiều Quang này trước giờ chưa từng xen vào việc của bà ta, chỉ cần bà ta không chết thì kẻ khác có bắt nạt bà ta thế nào hắn cũng chẳng thèm hỏi.

Yến Thanh Ti đứng trước bia mộ, cô vốn tưởng mình dù không vui nhưng ít nhất cũng sẽ không có bất cứ cảm xúc nào khác.

Nhưng hiện tại, khi thấy tấm ảnh của Yến Tùng Nam, không ngờ cô lại cảm thấy một cảm giác....... chua xót khó nói thành lời.

Yến Tùng Nam cứ vậy mà chết rồi, một cái chết không hề được báo trước.

Người đàn ông này, là cha đẻ của cô!

Yến Thanh Ti mặc một bộ đồ sặc sỡ, cô đứng trước tấm bia màu xám, tất cả mọi thứ xung quanh đều là một màu xám tro, cô là điểm sáng duy nhất ở đây.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, cô bỗng nghe thấy tiếng của Diệp Thiều Quang: “Cô Yến nén bi thương.”

Yến Thanh Ti nhếch miệng: “Ngài Diệp, trên đời này, chắc anh cũng từng nghe tới câu vạn sự đều có nhân quả luân hồi, cái gọi là báo ứng chắc anh cũng biết nhỉ.”

Môi Diệp Thiều Quang đỏ nhưng mỏng, vô tình mà tuyệt diễm.

Hắn như không hiểu ý của Yến Thanh Ti, lại nói: “Tôi chỉ từng nghe câu, thế giới này chỉ là cuộc chơi của kẻ mạnh thôi.”

Nhạc Thính Phong im lặng đứng sau lưng Yến Thanh Ti, dáng vẻ của anh tựa như anh sẽ gánh cả bầu trời này vì cô vậy: “Vậy trò chơi này, tôi sẽ chơi với anh! Bất kể có sống chết thế nào, tôi cũng sẽ tiếp anh tới cùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.