Vẻ mặt của Nhạc phu nhân rất đương nhiên nói: “Thanh Ti là bạn gái của con trai tôi, tôi vẫn chưa nói với cậu à?”
Trong đầu của Du Hí giờ toàn…..Fuck! Ôi đệt!!! Các thể loại chửi bậy ào ào tuôn ra.
Giờ thì Du Hí mới hiểu được, bà lão trước mặt mà gã lấy lòng từ nãy tới giờ --- chính là mẹ của Nhạc Thính Phong, phu nhân của nhà họ Nhạc.
Toàn bộ những nỗ lực ân cần nịnh nọt của anh ta toàn bộ trôi ra sông ra biển hết, bánh bao thịt ném chó ít nhất chó nó còn đau, nhưng anh ta thì…
Giả vờ làm ‘con ngoan trò giỏi’ cả nửa ngày kết quả là công cốc, giả vờ cho mẹ của tình địch xem!
Khoé miệng Du Hí giật giật, thảo nào trên đường đi Yến Thanh Ti lại cười đến gian trá như vậy, không biết trong đầu bọn họ còn đang chế giễu anh ngu xuẩn đến như thế nào đâu, cmn...
Du Hí cảm giác bữa cơm này không thể ăn nổi nữa, những thứ vừa mới ăn vào bụng vừa nãy toàn là…mẹ nó chứ, toàn là đồ ăn cho lợn cả!
Anh ta tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, trăm trận trăm thắng, không ngờ lần này anh ta lại bị chơi một vố đau như thế này, đây quả là sự sỉ nhục lớn nhất trong lịch sử.
Làm ra những chuyện mất mặt như thế này, thế mà anh ta còn ngu xuẩn đến mức chạy đi khoe khoang với Diệp Thiều Quang, giờ không biết cái tên đó chắc là đang cười nhạo sự đần độn của anh cũng nên.
Dường như Nhạc phu nhân không nhìn thấy gương mặt lúc đen, lúc xanh chốc lại hồng của Du Hí, kéo tay Yến Thanh Ti nói: “Cậu bé tiểu Du này đúng là rất tốt, lát nữa bác phải bảo Thính Phong nhà mình phải học tập tiểu Du mới được, nó ấy à, không được hiểu chuyện như cháu đâu.”
Nhạc phu nhân càng nói càng làm cho Du Hí thấy mặt mũi mình bỏng rát hết lên, như thể hồi bé bị ông nội rút dép ra quật bồm bộp vào mông, cái cảm giác vừa đau, vừa mất hết cả mặt mũi.
Cả một bàn thức ăn toả hương thơm ngào ngạt, nhưng Du Hí lại thấy tất cả như biến thành những gương mặt đang cười nhạo anh ta, giống như xát muối lên vết thương vậy.
Anh ta cảm thấy mình đang ngồi trên một bàn chông, căn bản là không thể ngồi xuống được nữa.
Bà giả này, cmn đúng thật là xấu xa, đồ gian trá, khẩu phật tâm xà, nuốt người không thèm nhả xương, bà ta thế này quả thực còn khiến Du Hí cảm thấy khó chịu hơn là trực tiếp tát thẳng cho anh ta một phát.
Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như thế này, hoàn toàn bị người ta đùa bỡn như một thằng ngốc.
Du Hí ngồi ở đó nhúc nhích vài cái, muốn cười cũng không cười nổi, “Hai người cứ…từ từ ăn đi ha! Cháu đột nhiên nhớ ra còn chút chuyện chưa làm xong, xin phép đi trước ...”
Nhạc phu nhân hỏi: “Ơ, cháu không ăn nữa à ?”
Du Hí nghiến răng: mẹ nó chứ, tôi còn có thể nuốt nổi nữa à, có phải bà già này 'thành tâm thành ý' cười nhạo anh ta đến cùng đấy hả?
Nếu không phải bọn họ đều là phụ nữ chân yếu tay mền thì anh ta sẽ lật bàn thật đấy.
Yến Thanh Ti mở miệng nói: “Anh Du, làm phiền anh trước khi đi thì thanh toán toàn bộ chi phí của bữa cơm này đi nhé.”
Du Hí… nghiến răng ken két, anh ta bây giờ đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà.
Lỗ mũi của Du Hí nở to phập phồng, gọi phục vụ đến chuẩn bị thanh toán, không ngờ Nhạc phu nhân lại cười ha ha nói với phục vụ: “Cô bé, cháu gọi ông chủ của các cháu đến đây.”
Cô gái phục vụ lễ phép nói: “Xin lỗi phu nhân, ông chủ của chúng tôi không có ở đây.”
Nhạc phu nhân xua xua tay: “Được rồi, đừng có nói với tôi những thứ đó, cháu cứ gọi cậu ta đến đây, bảo với cậu ta rằng, có Tô Ngưng Mi đến.”
Yến Thanh Ti và Du Hí hiếu kì nhìn Nhạc phu nhân.
Yến Thanh Ti nhỏ giọng hỏi: “Bác gái, bác…”
Nhạc phu nhân vỗ tay Yến Thanh Ti bảo cô đừng có sốt ruột, bà nói với nhân viên phục vụ: “Cháu đi đi, đem nguyên văn những gì ta vừa nói cho ông chủ cháu nghe là được.”
Cô gái phục vụ do dự một lát rồi cũng gật đầu quay đi.
Nhạc phu nhân cười nói: “Dù gì bác cũng là trưởng bối, có lí nào lại để một đứa trẻ như cháu mời bác ăn cơm được, hai đữa đợi một lát nha.”
Du Hí vốn đang định đi luôn nhưng giờ anh ta muốn ở lại xem xem, mẹ của Nhạc Thính Phong muốn giở trò gì.