Nhạc Thính Phong cầm điện thoại lên ngắm bức ảnh, không nhịn nổi mà bật cười thảnh tiếng.
Anh chạm vào bức ảnh, ấn chọn 'lưu vào thiết bị', đặt tấm ảnh này thành hình nền.
Nhìn thấy tin nhắn của Nhạc phu nhân, Nhạc Thính Phong lại bật cười lần nữa.
Trong nhà có hai ‘bại gia nữ’, áp lực quả thực rất lớn, cho nên… công ty nhất định là phải theo họ anh, nếu không về sau ai kiếm tiền nuôi gia đình?
Nhạc Thính Phong trả lời lại tin nhắn của Nhạc phu nhân.
【Mua, mua, mua, thích gì thì cứ tiêu.】
Nhạc phu nhân cười tít mắt, quẳng di động sang một bên, kéo chăn lên, ôm lấy Yến Thanh Ti nhắm mắt ngủ.
……
Giang Lai gõ cửa bước vào trong văn phòng: “Sếp, Nhạc tiên sinh đã về nước rồi, nhưng mà không trực tiếp trở về Lạc Thành mà lại đi Dung Thành trước.”
Gương mặt của Nhạc Thính Phong ngay lập tức trở nên lạnh giá: “Được lắm, cha ruột về nước, cũng nên ‘nhiệt liệt’ hoan nghênh ông ấy chứ.”
Giang Lai cúi đầu không nói gì.
Dù sao thì sếp và Thái thượng hoàng cũng là cha con, một trợ lý nho nhỏ như anh ta tốt nhất vẫn nên im mồm thì hơn.
Trong đôi mắt đen nhánh của Nhạc Thính Phong hiện lên một tia lạnh lẽo khiến cho người khác nổi da gà.
Anh lại sai Giang Lai làm thêm một việc nữa: “Động tay động chân tạo chút phiền toái cho Diệp Thiều Quang, đừng để hắn ta vo ve bay qua bay lại như con ruồi trước mặt Thanh Ti nữa.”
Giang Lai gật đầu: “Vâng ạ, con trai anh cả của Diệp Thiều Quang, mấy hôm trước còn đang tìm người hợp tác để dọn dẹp anh ta, em sẽ cho người để lộ chút tin tức cho cháu trai hắn ta, đảm bảo nhà họ Diệp sẽ ầm ĩ thêm một trận nữa.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Còn cả chuyện của mẹ vợ tôi nữa, cứ tiếp tục điều tra.”
Giang Lai run lên, cái tiếng 'mẹ vợ' sao mà thân thiết thế.
“Sếp cứ yên tâm, vẫn đang trong quá trình điều tra ạ…chưa bao giờ dám lơi lỏng, nhưng mà, gần đây gặp phải một vấn đề, hình như có liên quan đến thân thế của Nhiếp phu nhân.”
Nhạc Thính Phong vuốt ve gương mặt của Yến Thanh Ti trên điện thoại, nói: “Không cần biết nó là cái gì, phải tra rõ ràng rành mạch cho tôi.”
Giang Lai gật đầu: “Vâng.”
”Mộ của mẹ vợ tôi ngày nào cũng cho người đến quét tước sạch sẽ.”
“Đã sắp xếp người rồi ạ…”
……
Trời sáng, vừa đúng 7 giờ, Nhạc phu nhân đã dậy trước, rón rén trèo xuống giường, rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra cửa.
Lúc Yến Thanh Ti tỉnh dậy không thấy Nhạc phu nhân đâu, sợ hết hồn, sáng sớm ngày ra Nhạc phu nhân có thể đi đâu được, cô đang định ra ngoài tìm bà thì Nhạc phu nhân đã về rồi, tay bà còn cầm một hộp đựng thức ăn nữa.
Yến Thanh Ti vội hỏi: “Sao bác dậy sớm thế ạ?”
“Bác bảo tiểu Lục mang bữa sáng đến, bác xuống dưới sảnh lấy.” Nhạc phu nhân lo là Tô Tiểu Lục đến gõ cửa sẽ đánh thức Yến Thanh Ti, cho nên bà tự mình xuống sảnh của khách sạn cầm bữa sáng lên.
Yến Thanh Ti ngẩn ra, đôi mắt cô nóng lên.
Nhạc phu nhân hỏi Yến Thanh Ti: “Con đánh răng rửa mặt chưa?”
Yến Thanh Ti ngây ngô lắc đầu: “Chưa ạ!”
Nhạc phu nhân khoát tay với cô: “Mau đánh răng rửa mặt đi, nhanh rồi còn ra ăn sáng.”
Yến Thanh Ti ngây ngô gật đầu, nhanh chân phòng vệ sinh, mở nước, hai tay cô hứng nước vỗ lên mặt, sự mát lạnh của nước cuối cùng cũng khiến Yến Thanh Ti hồi phục lại một chút lý trí.
Cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, trên mặt ướt nhẹp, đôi mắt đỏ hồng.
Yến Thanh Ti cúi đầu xuống, dạo này cô thường vô thức liên hệ hình ảnh của mẹ mình với Nhạc phu nhân lại với nhau, nhưng thực ra bọn họ là hai kiểu người khác nhau, không có một điểm chung gì hết.
Khi Yến Thanh Ti bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô cũng đã lấy lại được bình tĩnh.
Nhạc phu nhân đưa đôi đũa cho cô, lại múc cho cô một bát cháo hải sản, gắp cho cô một cái bánh bao gạch cua nhìn trông rất ngon miệng.
“Con ăn nhiều vào nha, con gái mà gầy quá cũng không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Yến Thanh Ti vội gật đầu: “Vâng ạ!”
……
Buổi sáng Yến Thanh Ti phải tiếp tục đóng phim, Nhạc phu nhân ngồi ở vị trí cô vẫn thường hay nghỉ ngơi, người khác cứ tưởng rằng đó là mẹ ruột của Yến Thanh Ti.