Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 466: Chương 466




Cơ thể Nhạc phu nhân run lên, đôi cẩu nam nữ đó cuối cùng cũng trở về rồi.... Không ngờ bọn họ còn dám vác mặt trở về đây.

Không ai có thể hiểu được sự căm phẫn đang trỗi dậy trong lòng Nhạc phu nhân to lớn đến nhường nào, cơn giận đang thiêu đốt bà, nóng tới nỗi đầu óc bà váng vất, mọi thứ trước mặt trở nên chao đảo, bà thấy gương mặt của Đinh Mộc Liên, chỉ cảm thấy buồn nôn, đây chính là con tiểu tiện nhân do đôi tiện nhân kia nuôi dưỡng.

Nhạc phu nhân tóm lấy điện thoại ở bàn lễ tân, ra sức đập Đinh Mộc Liên: “Cút đi, cút đi.....”

Hiện tại bà chẳng nghĩ được gì nữa cả, bà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến bà cảm thấy ghê tởm này.

Đinh Mộc Liên dễ dàng tránh được, cô ta tóm lấy cổ tay bà: “Dì Mi, dì đi đâu đấy, daddy cả mami con đều tới rồi, sao dì lại không chào hỏi họ một chút chứ, người trong nước như dì chẳng phải luôn đề cao việc lễ nghĩa sao? Con không trách dì nói năng lỗ mãng với con, dù sao con cũng là bề dưới, nhưng dì cũng phải tôn trọng daddy với mami con chút chứ?”

Đinh Mộc Liên dùng sức nắm chặt lấy cổ tay bà, không để bà rời khỏi đó.

Nhạc phu nhân vùng vẫy: “Buông ra, mày buông tay ra.... Con khốn kia, mày cút đi cho tao.”

Bà không thể tiếp tục ở đây thêm nữa, nhìn thấy những gương mặt đó, bà sẽ điên mất..........

Đinh Mộc Liên bày ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng vô tội, nói: “Dì Mi, dì nói gì cơ? Dì....... dì chửi con là con khốn á? Con tôn kính dì như vậy, con coi dì là trưởng bối của con, thế mà dì... sao dì có thể đối xử với con như vậy? Dì khiến con thất vọng quá.”

“Tô Ngưng Mi, bà tỏ ra uy phong cái gì chứ, đừng có cậy bà là con gái nhà họ Tô mà có thể kiêu ngạo, càn quấy như vậy, mau xin lỗi Mộc Liên ngay.” Giọng Nhạc Bằng Trình từ phía sau truyền tới.

Đối với Nhạc phu nhân mà nói.

Giọng nói của ông ta giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu vào não bà, cố gắng quấy nhiễu bà, Nhạc phu nhân đầu đau như muốn nứt ra, còn chưa ăn sáng, dạ dày đã co quắp, quằn quại.

Người mà bà cảm thấy ghê tởm nhất, ghét bỏ nhất, không muốn nhìn thấy nhất cuộc đời này, cứ như vậy, không hề có chút điềm báo mà đã xuất hiện trước mặt bà.

Nhìn thấy hai gương mặt kia, cuối cùng Nhạc phu nhân chịu nổi nữa liền nôn thốc tháo ra.

Trước đây, khi Nhạc Bằng Trình còn ở nước ngoài, Nhạc phu nhân còn có thể coi ông ta như chết rồi, vì bà không cần phải nhìn thấy bọn họ.

Năm ấy, Tô gia và Nhạc gia cũng đã bàn bạc kĩ, Nhạc Bằng Trình khi còn sống sẽ không trở về nước, trừ khi cho tới ngày ông ta chết, tro cốt của ông ta mới có thể được mai táng tại phần mộ tổ tiên của nhà họ Nhạc.

Nhưng không ngờ hôm nay, Nhạc Bằng Trình lại trở về, còn đem theo con tiện nhân Đinh Phù về cùng nữa.

Nhạc phu nhân thật muốn xé nát hai gương mặt khiến bà phát nôn lên kia.

Nhạc phu nhân muốn mắng chửi người, bà muốn bảo họ cút hết đi, nhưng bà phát hiện, tất cả những lời lẽ ác độc và bẩn thỉu nhất mà bà có thể nghĩ tới, đều không đủ để hình dung đôi cẩu nam nữ trước mắt này.

Đinh Phù đứng đối diện với Nhạc phu nhân, không hề cảm thấy chột dạ, bà ta đứng thẳng tắp, vẻ mặt thẳn nhiên, nói với Nhạc Bằng Trình: “Bằng Trình, anh đừng có to tiếng như vậy, nhất định là do Mộc Liên có phần không đúng, nó là bề dưới, người lớn có dạy bảo đôi ba điều cũng là chuyện bình thường thôi, đâu ra cái đạo lí để người lớn đi xin lỗi vậy chứ, anh đừng có chuyện gì cũng trách chị ấy, còn chưa biết rõ mọi chuyện là thế nào mà.”

Nhạc Bằng Trình cả giận nói: “Có gì mà chưa rõ, bà ta vừa xong nói Mộc Liên như thế nào em cũng nghe thấy cả rồi đấy, người lớn thì sao, thường ngày nếu có trách oan cho Mộc Liên hay Cẩm Quỳ, có lần nào em không xin lỗi chúng không, chẳng lẽ em không phải người lớn?”

Đinh Phù nhíu mày: “Được rồi, có chuyện gì to tát đâu mà anh phải nói thế chứ, Mộc Liên....... mau xin lỗi đi, nghe lời mẹ.”

Đinh Mộc Liên tức giận: “Nhưng mà mami, rõ ràng không phải là lỗi của con, con rất nhiệt tình tới chào hỏi dì Mi, dì ấy lại không để ý đến con, còn bảo con cút đi, người ta cũng oan ức lắm chứ bộ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.