Chương 544Mày chỉ mang đến tai hoạ cho người khác mà thôi
Cuối cùng thì Yến Thanh Ti cũng gặp được Yến Minh Châu. Cô ta ngồi dựa trên cái ghế đặc biệt chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân, hai tay bị khoá vào cái ghế, cả người bị cố định lại không thể cựa quậy.
Cô ta vẫn còn đang mặc bộ quần áo của bệnh viện tâm thần, chân để trần không đi giày, đầu óc rối bù như tổ quạ, vết thương trên trán được băng quấn quanh đầu trắng xoá, ánh mắt của cô ta dại ra, cả người vẫn cứ run lên, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Cái dáng vẻ này của Yến Minh Châu thật thảm hại, dù sao cô ta đã từng mà một tiểu thư cao quý xinh đẹp của một gia đình giàu có. Cô ta thành ra như thế này là do một tay Yến Thanh Ti tạo thành, Yến Thanh Ti không hề hối hận vì đã làm vậy, cô chỉ hối hận sao lúc đó không giết quách cô ta đi cho xong.
Yến Thanh Ti bước đến trước mặt Yến Minh Châu: “Yến Minh Châu, có còn nhận ra tôi là ai không ?”
Yến Minh Châu dường như không nghe thấy gì, bất động, cũng chẳng nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti đột ngột giơ tay ra túm tóc Yến Minh Châu kéo xuống, bắt cô ta phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Minh Châu, thấy rõ rành rành ánh mắt của cô ta đang từ từ thay đổi.
Yến Minh Châu bắt đầu giãy dụa: “Mày… mày… Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti… mày chết rồi, mày chết rồi… mày đừng có đến tìm tao, mày nên đi chết mới phải, mày sống chỉ mang đến tai hoạ cho người khác mà thôi, mày khiến cho tất cả mọi người không được hạnh phúc, mày nên xuống địa ngục… Tao giết mày rồi… giết mày là làm việc tốt, tao giết mày là làm việc tốt…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng, tao sống đích thực sẽ khiến tất cả các người không được chết tử tế, mày giết tao chính là đang làm việc tốt. Nhưng… mày không nên làm tổn thương đến bác ấy…”
Không ai có thể biết được cảm giác Yến Thanh Ti khi nhìn thấy tay của Nhạc phu nhân dính đầy máu là cảm xúc như thế nào, dường như lúc đó cả thế giới của cô lại sụp đổ thêm một lần nữa.
Khoảnh khắc mẹ cô chết chính là lúc thế giới tuổi thơ của Yến Thanh Ti sụp đổ, cô dùng khoảng thời gian mười năm từng bước từng bước một bò lên, cắn răng xây dựng nên thế giới của hiện tại. Vào lúc nhìn thấy Nhạc phu nhân bị đâm, nó lại sụp đổ lần nữa.
Cô thật sự rất rất muốn tận hưởng chút ấm áp đó, nhưng mà… vào những lúc cô cho rằng mình có thế giống như người bình thường, thì thực tế lại giáng lên trái tim cô một đòn, như nói với cô rằng: vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có một cuộc sống hạnh phúc.
Yến Minh Châu đau đến mức mặt mũi méo xệch, đầy dữ tợn, cô ta cười to nói: “Ha ha ha… Yến Thanh Ti, mày cũng biết đau lòng cơ à? Mày cũng biết sợ à? Hay lắm, người như mày không xứng có được bất kì một cái gì đâu, mày chỉ mang đến tai hoạ cho người khác thôi….”
Yến Thanh Ti cười: “Bảo mày điên rồi nhưng mày nói đúng lắm, tao đúng là chỉ mang lại tai hoạ cho người khác. Cho nên… tao đến tìm mày đây… Em gái ngoan của tao!”
Yến Thanh Ti móc một viên thuốc từ trong túi quần ra, bóp cằm Yến Minh Châu, muốn nhét viên thuốc đó vào, tay trái của cô sắp đưa đến gần miệng của Yến Minh Châu, thì lại bị túm chặt lại.
Sức lực của người đó rất lớn, siết chặt xương cổ tay của Yến Thanh Ti, dường như sắp bóp gãy xương cô đến nơi.
Yến Thanh Ti hình như không cảm thấy đau, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người nọ: “Buông ra.”
Tô Trăn cướp lấy viên thuốc màu trắng trong tay Yến Thanh Ti, anh ta đẩy Yến Thanh Ti ra: “Cô tôi cứu cô không phải là để cô giết người rồi ngồi tù đâu.”
Tô Trăn là bộ đội chuyển ngành cảnh sát, cực kì khoẻ, anh ta không khống chế được, đẩy cô ra hơi xa, cả người Yến Thanh Ti đập lên tường.
Yến Thanh Ti nghe thấy từ “cô” thoát ra khỏi miệng của Tô Trăn thì ngây ra, cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tô Trăn.
Tô Trăn rất cao, dáng người vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt đẹp trai khôi ngô, góc cạnh rõ, những năm nay đã rất ít khi nhìn thấy người đàn ông nào có khí chất oai hùng như thế này.