Chương 551Nói với cô ta, tôi để ý tới tiểu trợ lí của cô ta rồi
Diệp Thiều Quang vẫn ngồi im: “Tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta thế này là an toàn và tốt nhất rồi, hoặc cô có thể lên đây, tôi đưa cô đi ngủ một giấc.”
Quý Miên Miên nhíu mày, những lời này của hắn, sao cô cứ cảm thấy như bản thân mình đang bị đùa giỡn thế nhỉ?
Quý Miên Miên cố nén giận, cô nói với Diệp Thiều Quang: “Ngủ, cũng được thôi, có điều, anh xuống đây đi với tôi, tôi phải được chọn chỗ.”
Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật giật mấy cái: “Cô cũng... thật là...”
“Đừng có phí lời với tôi nữa, anh chỉ cần nói anh có dám đi theo tôi không thôi, là đàn ông thì đừng có lề mà lề mề.”
Lời khiêu khích này không thể khiến Diệp Thiều Quang nhất thời kích động mà nhảy xuống xe ngay tức khắc được, anh gõ ngón tay lên vô lăng, hỏi: “Cô đi với ai cũng đều tùy tiện thế hả?”
Quý Miên Miên bĩu môi, cười nhạo: “Tất nhiên là không rồi. Tôi cũng có nguyên tắc của mình, anh tưởng tất cả đàn ông đều lưu manh giống anh chắc?”
Diệp Thiều Quang ngừng gõ tay lên vô lăng, mở cửa xe bước xuống.
Diệp Thiều Quang đứng trước mặt Quý Miên Miên, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết tiếp theo cô sẽ làm gì, nhẹ tay thôi, tôi sợ…”
Chữ “đau” cuối cùng còn chưa nói xong, Quý Miên Miên đã nhanh gọn quật Diệp Thiều Quang qua vai, ngã xuống đất, rồi chỉ vào mặt anh ta mắng: “Lần trước tôi đã nói rồi, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không, gặp anh lần nào tôi sẽ quật ngã anh lần đấy cơ mà, hứ…”
Quý Miên Miên trút được cơn giận rồi chuẩn bị đi khỏi đó, Diệp Thiều Quang vịn vào xe từ từ đứng dậy, đau đến nỗi hít sâu một hơi, dựa vào cửa xe, nói: “Tôi có một câu có liên quan tới nữ thần của cô, cô có muốn nghe không?”
Quý Miên Miên dừng lại, ngoảnh lại nhìn anh ta với ánh mắt phòng bị: “Câu gì?”
Diệp Thiều Quang ho khan mấy tiếng, phía sau lưng vẫn còn đau, chỗ ngã xuống lúc nãy còn có một hòn đá gồ lên nữa, Diệp Thiều Quang cố gắng nhịn không kêu thảm đã là giỏi chống đỡ lắm rồi.
Anh ta thở hổn hển, nói: “Cô không qua đây thì sao tôi nói với cô được?”
Quý Miên Miên nheo mắt lại, cô sẽ không tùy tiện tin lời Diệp Thiều Quang nữa đâu, tên này đúng là một con yêu quái.
“Tôi đã bị cô đánh thành cái dạng này rồi rồi, chẳng lẽ cô vẫn còn sợ tôi à?”
Quý Miên Miên khinh bỉ bĩu môi: “Sợ anh... ha ha... cười chết tôi mất, tôi mà thèm sợ một kẻ bệnh tật như anh chắc?”
Quý Miên Miên đi tới trước mặt Diệp Thiều Quang: “Mau, nói đi, tôi đang nghe đây, đừng có lãng phí thời gian của tôi, tôi bận lắm.”
Khóe miệng Diệp Thiều Quang hiện lên một tia cười nhạt, anh ta kéo tay Quý Miên Miên, ép cô vào lòng, cúi đầu hôn lên, còn cắn vào môi cô nữa.
Trước khi Quý Miên Miên kịp phản ứng lại, anh ta đã đẩy cô ra, mở cửa trèo lên xe, động tác nhanh chóng dứt khoát, căn bản không hề giống một tên vừa bị đánh ngã chút nào.
Khởi động xe, kéo cửa kính xuống, Diệp Thiều Quang để lại một câu cho Quý Miên Miên còn đang ngây ngốc: “Nói với Yến Thanh Ti, tôi để ý tới tiểu trợ lí của cô ta rồi...”
Quý Miên Miên há hốc mồm, hít trọn luôn khói xe.
Đợi xe chạy xa rồi, Quý Miên Miên mới dùng sức tóm chặt tóc mình: “Không ngờ anh còn dám cướp Tiểu Từ của mình với nữ thần nữa...”
Nếu Diệp Thiều Quang nghe được lời này của Quý Miên Miên, chắc hắn sẽ lao xe vào trụ cầu mất.
Quý Miên Miên vân vê môi mình, Diệp Thiều Quang cắn có chút đau, cô chửi thề: “Thằng khốn nạn, đáng ra vừa xong phải quật ngã hắn thêm mấy cái nữa!”
Quý Miên Miên về đến phim trường, bên trong đang chuẩn bị cảnh sau, cô tìm một vòng vẫn không thấy Yến Thanh Ti đâu, vội kéo một người lại hỏi xem có thấy Yến Thanh Ti đâu không.
Người nọ nói với cô, Yến Thanh Ti hình như về phòng trang điểm rồi.
Quý Miên Miên vội vàng qua đó tìm, chuyện lần trước dọa cô sợ chết đi được, cô rất lo Yến Thanh Ti sẽ xảy ra chuyện.