Chương 654Nếu cậu dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ giết chết cậu
Du Hí khinh thường cười một tiếng, vất vả lắm anh ta mới đưa được Yến Thanh Ti tới đây, làm sao có thể buông tay: “Tôi cứ muốn đụng thì sao?”
Diệp Thiều Quang nắm chặt quả đấm: “Vậy tôi...”
Đột nhiên trên tầng vang lên một tiếng “rầm”, cắt đứt lời của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang với Du Hí nhìn nhau một cái, hai người co giò chạy lên tầng.
Đang chạy Diệp Thiều Quang nói: “Nếu Yến Thanh Ti xảy ra chuyện gì thì tôi không tha cho cậu đâu, Du Hí.”
Du Hí cười lạnh: “Cậu còn nói không có ý gì với Yến Thanh Ti, thật không ngờ cậu lại là người như vậy. Nếu ngay từ đầu cậu nói cậu có ý với Yến Thanh Ti, không chừng tôi còn để cô ta cho cậu, nhưng cậu...”
Diệp Thiều Quang cắt đứt lời của Du Hí: “Tôi có ý với Yến Thanh Ti hay không cũng không cần phải báo cáo cho cậu biết, cậu có thể chơi bất cứ người đàn bà nào, ngoại trừ cô ta ra...”
Du Hí đột nhiên nói: “Vậy con nhỏ trợ lí kia có thể chơi chứ?”
Diệp Thiều Quang đột nhiên dừng bước chân lại: “Cậu dám đụng đến cô ấy, tôi giết chết cậu!”
Du Hí cũng không phải người ngu, trong nháy mắt liền hiểu: “Mẹ... náo loạn cả nửa ngày hóa ra là…”
Câu kế tiếp anh ta còn chưa kịp nói vì đã đến trước cửa phòng ngủ, Du Hí đẩy cửa ra, hai người đồng thời chen vào.
Trong căn phòng trống rỗng, không có một ai!
Diệp Thiều Quang giận dữ hét lên: “Người đâu?”
Du Hí cũng luốn cuống, anh ta lật đệm giường, dưới gầm giường, tất cả mọi ngóc ngách của căn phòng đều không thấy ai: “Rõ ràng là ở trong đây...”
Bỗng nhiên một trận gió thổi qua khiến rèm cửa bay lên, Du Hí giật mình, nhảy lên kéo rèm cửa ra, quả nhiên cửa sổ vốn đã đóng kín giờ đang mở rộng.
Du Hí mắng: “Cửa sổ bị mở, chả lẽ cô ta nhảy từ cửa sổ xuống?”
Anh ta cúi đầu nhìn xuống dưới, bên dưới là bụi hoa, đen thui không thấy được cái gì...
Du Hí hoảng hốt, anh ta chỉ muốn vui đùa một chút với Yến Thanh Ti chứ không muốn xảy ra án mạng đâu.
Đột nhiên, trên cổ cảm giác được một cơn lạnh lẽo, cái ót bị người ta dùng lực đè xuống, sau lưng vang lên tiếng nói âm u lạnh lùng: “Phía dưới nhìn có đẹp không? Có muốn tôi đưa anh xuống đó chơi không?”
Thân thể Du Hí nháy mắt cứng đờ, nửa người anh ta đã nhoài ra khỏi cửa sổ, trên cổ là một con dao gọt trái cây, giờ cô ta chỉ cần dùng sức đẩy một cái, anh ta hoàn toàn có thể rớt xuống luôn.
Diệp Thiều Quang kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, làn da cô tái nhợt, cả người hư yếu, tay cầm đao vẫn còn đang run rẩy nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, trong mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Diệp Thiều Quang nhìn quần áo trên người cô vẫn còn nguyên không khỏi thở phào, may mắn, Du Hí còn chưa làm gì.
Cái tên này... chỉ giỏi tìm chỗ chết, đã nói rồi, Yến Thanh Ti không phải người dễ chọc.
Du Hí sợ hãi, một trận gió thổi qua, anh ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương, trên người lạnh phát run. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, toàn thân đã có một lớp mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán nhỏ tòng tòng xuống bụi hoa.
Du Hí thật sự hoảng sợ, anh ta cảm giác được mình đang bên bờ sinh tử: “Cô... cô... sao có thể tỉnh lại?”
Loại thuốc Du Hí dùng với Yến Thanh Ti có dược hiệu rất mạnh, có thể khiến người ta hôn mê cả một buổi tối, nhưng mà Yến Thanh Ti lại có thể tỉnh nhanh như vậy.
Con dao gọt hoa quả trong tay Yến Thanh Ti lướt nhẹ lên da thịt Du Hí để lại từng vết cắt nông, máu nhanh chóng rỉ ra từ vết thương: “Tỉnh lại mới có thể chơi với anh chứ bất tỉnh... thì chơi cái gì? Chắc anh cũng chán ghét loại đàn bà trên giường mà cứ như khúc gỗ lắm nhỉ? Tôi phối hợp với anh như thế, Du thiếu gia xem nên cảm ơn tôi như thế nào?”