Chương 657Người tôi để ý không phải là cô
Yến Thanh Ti nắm chặt dây chuyền, nhét vào túi: “Tại sao lại giúp tôi?”
Diệp Thiều Quang nói: “Coi như tôi... đột nhiên muốn lo chuyện bao đồng đi.”
Yến Thanh Ti không lập tức rời đi. Cô bới tung nhà Du Hí lên tìm đồ, cuối cùng tìm được mấy tấm hình chụp chung ở thư phòng Du Hí, toàn bộ đều là ảnh Du Hí chụp với cha mẹ từ lúc nhỏ cho đến lúc tốt nghiệp đại học.
Trong hình, cha mẹ Du Hí là một cặp vợ chồng vô cùng xuất sắc, nữ thì xinh đẹp động lòng người, nam thì anh tuấn nho nhã, rất xứng đôi.
Yến Thanh Ti thả tấm ảnh xuống, nhớ kĩ khuôn mặt ba mẹ của Du Hí.
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti muốn làm gì nhưng không thể để cô ta tiếp tục ở lại đây thêm nữa: “Yến Thanh Ti, đi mau lên, nếu không thì cô sẽ chết ở đây đấy.”
Diệp Thiều Quang đã hứa với Quý Miên Miên thì anh ta không thể nuốt lời, không thể để cho cô ấy chờ đợi vô ích.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang. Diệp Thiều Quang đột ngột tốt với cô như thế khiến cô không thể không đề phòng, người đàn ông này rất không bình thường.
Nhưng Diệp Thiều Quang nói đúng, cô phải nhanh chóng rời đi.
Yến Thanh Ti gật đầu, Diệp Thiều Quang liền túm lấy tay cô lao nhanh xuống lầu: “Tôi lái xe đưa cô ra ngoài, với thân phận của cô bây gờ mà để người ta phát hiện ra vào chỗ này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”
Yến Thanh Ti nheo nhìn Diệp Thiều Quang: “Hôm nay anh hình như tốt với tôi quá thì phải? Diệp Thiều Quang, rốt cuộc anh muốn gì?”
Diệp Thiều Quang nhìn vẻ mặt đề phòng của Yến Thanh Ti, bỗng nhiên bật cười: “Yên tâm đi, nếu tôi có ý gì thì cũng không phải với cô.”
Thật ra mỗi khi nhìn thấy Yến Thanh Ti, Diệp Thiều Quang có cảm giác như đang nhìn chính mình vậy. Hai người bọn họ rất giống nhau, đều là loại người sống trong u ám, tàn nhẫn, đối với một số người hay một số chuyện đều sử dụng những thủ đoạn vô cùng cực đoan. Cho nên khi đứng trước mặt “đồng loại”, Diệp Thiều Quang có ảo giác như đang nhìn chính mình vậy.
Nhưng Diệp Thiều Quang cũng biết, loại người như bọn họ nếu tiếp tục u mê không chịu tỉnh lại thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì.
Yến Thanh Ti bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của Diệp Thiều Quang: “Vậy anh có ý với ai?”
Diệp Thiều Quang cười một tiếng: “Đến lúc cần sẽ biết. Tôi nói rồi, tôi không hại cô!”
Hai người vừa từ trong nhà đi ra thì nghe được tiếng Du Hí rên rỉ trong bụi hoa, chứng tỏ anh ta vẫn còn sống. Còn sống thì tốt, chết rồi mới khó giải quyết!
Diệp Thiều Quang giục: “Đi mau lên... một lúc nữa bảo vệ tuần tra buổi tối sẽ phát hiện ra anh ta, lúc đó cô muốn đi cũng không được.”
Yến Thanh Ti ngồi lên xe, Diệp Thiều Quang lái xe đi ra ngoài, bảo vệ đã nhớ mặt của Diệp Thiều Quang nên trực tiếp cho qua.
Diệp Thiều Quang lái xe ra đường lớn, thả Yến Thanh Ti ở một nơi có khá nhiều xe chạy qua để cho cô tự đón xe trở về. Anh còn phải quay về biệt thự, không thể để Du Hí nằm ở đấy như vậy, nếu không một khi xảy ra chuyện... thì hỏng bét.
Diệp Thiều Quang nhìn Yến Thanh Ti vẫy xe lại, trước khi cô lên xe, anh ta nói một câu: “Yến Thanh Ti, tôi phải nhắc cô một câu, nhà họ Du không đơn giản đâu. Sau này có làm gì thì đầu tiên hãy... suy nghĩ kĩ càng.”
Yến Thanh Ti không lên tiếng, dừng lại một chút rồi khom người lên xe.
Lúc xe chạy, ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên những ánh đèn đường khiến khuôn mặt của Yến Thanh Ti đang ngồi trong xe lúc sáng lúc tối.
Tay cô vẫn sờ sợi dây chuyền kia.
Vốn nguyện vọng ban đầu của cô chỉ là báo thù cho mẹ, nhưng hình như... mọi chuyện càng lúc càng phức tạp, vượt qua những tính toán ban đầu của cô, dần dần trở nên mất khống chế.
Du Hí, nhà họ Du...
Đầu mối này nhất định phải tra được.