Chương 673Anh chẳng làm gì hết, anh chỉ cởi đồ con bé ra thôi?
Yến Thanh Ti cười ha hả: “Tất nhiên là tôi không thể bắt anh nghe lời tôi được rồi, tôi chỉ khiến Quý Miên Miên nghe tôi thôi là được.”
“Cô...”
Điện thoại của Yến Thanh Ti vang lên, là Tiểu Từ gọi tới bảo cô về, sắp tới cảnh quay của cô rồi.
Yến Thanh Ti đứng dậy vào phòng ngủ xem Quý Miên Miên, con bé đang ngủ rất say. Cô sờ lên trán Miên Miên, hình như cũng không nóng như trước nữa, điều đó làm cô yên tâm hơn một chút, chỉ cần bắt đầu hạ sốt là được.
Cô liếc mắt nhìn Diệp Thiều Quang, nói: “Diệp Thiều Quang, anh chỉ đang muốn tìm một thứ đồ chơi thôi, nhưng Quý Miên Miên không phải búp bê, con bé là người, là trợ lí của tôi, là người của Yến Thanh Ti tôi, anh đừng nghĩ tới việc động vào con bé.”
Diệp Thiều Quang có chút căng thẳng, ánh mắt Yến Thanh Ti quả là rất độc, không ngờ cô lại đoán ra suy nghĩ của anh.
Diệp Thiều Quang nói: “Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu cô một mạng, Yến Thanh Ti, cô không cần cứ phải đối chọi gay gắt với tôi như vậy.”
“Hừ...”
Yến Thanh Ti vén chăn lên, muốn vác Quý Miên Miên ra ngoài.
Diệp Thiều Quang vội cản lại: “Yến Thanh Ti, tôi lại bán một ân tình cho cô, Diệp Linh Chi sắp tới đây, cô muốn hỏi gì đều có thể hỏi...”
Yến Thanh Ti hiểu ý của Diệp Thiều Quang, cô buông Quý Miên Miên ra trước, nói: “Tôi có thể đồng ý nếu anh làm cho Miên Miên thích anh và anh cũng phải thích con bé, lúc đó tôi sẽ không ngăn cản hai người. Nhưng anh buộc phải... giúp tôi một việc.”
Diệp Thiều Quang nghĩ một hồi liền gật đầu: “Cô nói đi!”
“Lấy tin tức về sợi dây chuyền của Du Hí cho tôi.”
Sợi dây chuyền này là một cái gai trong lòng Yến Thanh Ti, nó và sợi dây chuyền của mẹ cô rốt cuộc có quan hệ gì với nhau không?
Diệp Thiều Quang cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, gật đầu nói: “Được... Tôi cũng có một điều kiện, để Quý Miên Miên ở lại chỗ tôi, cô ấy ốm nặng như vậy, cô cũng không thể kéo cô ấy ra phim trường được.”
Yến Thanh Ti dứt khoát từ chối: “Không được.”
“Tại sao?”
“Anh còn hỏi tại sao à? Tối qua anh đè con bé đến phát sốt, phát bệnh như thế, anh là đồ cầm thú, anh đã làm gì con bé hả? Anh nghĩ tôi có thể để người lại chỗ anh chắc?” Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên ốm như vậy, lại không thấy cô mặc quần áo, lập tức tưởng tượng ra mọi chuyện tối qua, liên tưởng tới việc Diệp Thiều Quang hành hạ Quý Miên Miên 108 cách, sao cô có thể để con bé lại chứ.
Sau khi trở về, cô nhất định phải hỏi cho rõ, nếu Quý Miên Miên bị ép buộc, cô sẽ khiến Diệp Thính Quang thân bại danh liệt, cô sẽ làm thịt hắn.
Yến Thanh Ti căm ghét nhất là loại đàn ông ép buộc phụ nữ.
Diệp Thiều Quang cạn lời: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Nếu biết mới sáng sớm ra Yến Thanh Ti đã chạy tới tận cửa bắt gian thế này thì tối qua anh thà thật sự lên giường với Quý Miên Miên còn hơn. Kết quả thì sao, lần nào cũng chưa động chạm gì mà cũng bị người khác hiểu lầm là thành rồi chứ.
Mặt Yến Thanh Ti chỉ hiện dòng chữ: Bà đây xem thường ngươi.
“Không làm gì, vậy quần áo trên người nó đâu hết cả rồi? Anh đừng có nói với tôi là con bé tự cởi? Diệp Thiều Quang, anh là một thằng đàn ông, làm thì nhận là làm, có gì mà phải lằng nhằng chứ.”
“Tôi...”
Yến Thanh Ti đỡ Quý Miên Miên dậy, muốn dìu ra ngoài, nhưng nếu như vậy thì thật sự có hơi nặng. Bước được vài bước, Yến Thanh Ti đã không đi nổi nữa, “Mau lên, anh còn lề mề cái gì đấy? Mau tới giúp.”
“Tôi...”
Diệp Thiều Quang cắn răng, kiếp trước anh đào mả hai người này lên đúng không?
Từ sau khi về nước tới giờ, lần nào đối mặt với Quý Miên Miên hay Yến Thanh Ti, anh cũng chẳng chiếm được ưu thế.
Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, hai người này, một kẻ thì quá thông minh, một đứa thì lại... quá ngốc.