Chương 745ANH SẼ MÃI MÃI YÊU EM SAO?“Tất nhiên là nghiêm trọng rồi, chảy cả máu đấy, dùng đồ vỉa hè chẳng phải do ông chủ này quá keo kiệt sao? Anh không cho em tiền, em chỉ có thể xài đồ rẻ tiền thôi.”
Yến Thanh Ti vừa nói vừa nâng chân đặt trên đùi Nhạc Thính Phong.
“Được rồi, ông đây về rồi mua cho em mỗi ngày một đôi không giống nhau luôn.” Anh nhấc chân của Yến Thanh Ti lên xem thì quả nhiên thấy được phần da ở gót chân bị rách, vết thương có chút nặng, máu chảy ra đã khô lại, phần da bị rách cũng lật lên, thoạt nhìn đã thấy rất đau.
Nhạc Thính Phong đau lòng phát tức: “Em là đồ cuồng làm điệu à? Lúc làm việc đi giày cao gót cũng thôi đi, lúc bình thường mang giày bệt sẽ chết à?”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái: “Anh không hiểu đâu, không đi giày cao gót em sẽ không tự tin.”
“Em mà còn không có tự tin à? Ở trước mặt anh có tự tin đến đâu cũng bị anh bóp trong tay thôi, chạy kiểu gì cũng không thoát, còn muốn tự tin làm cái gì?”
Yến Thanh Ti đột nhiên vì những lời này mà bật cười, cười tới chảy cả nước mắt, cười đủ liền dựa vào trên người anh nói: “Đúng rồi, lúc em tự tin nhất khi đứng trước mặt anh, là lúc em không mặc gì hết.”
Nhạc Thính Phong đỏ mặt, chớp mắt mấy cái.
Thật là... đạo hạnh của con yêu tinh này đã cao đến thế này, anh còn chạy được đi đâu?
Anh thấp giọng nói một câu: “Em... kể cả em có mặc quần áo thì anh vẫn yêu em.”
Ý cười trên mặt Yến Thanh Ti càng sâu: “Vậy anh sẽ yêu em mãi sao?”
“Đúng!” Nhạc Thính Phong trả lời không chút do dự.
Vừa nói xong lập tức được Yến Thanh Ti hôn một cái. Cô nói: “Về nhà thôi.”
Nhạc Thính Phong sờ lên môi cô, cười nói: “Được rồi, về nhà nào.”
Anh lấy một chai nước suối, mở nắp rồi đưa cho cô.
Nhạc Thính Phong lái xe đi nhưng chốc sau lại nhanh chóng lái trở lại.
Nhạc Thính Phong xuống xe, Yến Thanh Ti hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
“Em ngồi đây, anh về ngay.”
Không bao lâu sau, Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong quay trở lại, trên tay còn cầm một đôi giày cao gót. Anh lẳng chúng nó xuống chỗ ngồi phía sau xe.
Yến Thanh Ti tò mò: “Không phải anh bảo đấy là hàng vỉa hè sao, nhặt về làm gì?”
Nhạc Thính Phong gạt cần số, đạp chân ga phóng xe đi, nói: “Có là hàng vỉa hè cũng là đồ em từng xài qua. Sau này... đừng có tùy tiện vứt đồ lung tung nữa, phá hoại môi trường đấy có biết không? Sao không có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, chẳng may bị lũ chó săn chụp lại thì báo ngày mai lại có tựa đề nữ minh tinh XXX vứt rác bừa bãi.”
Yến Thanh Ti cười: “Nói thẳng ra thì anh không muốn đồ em từng dùng qua bị người khác nhặt được chứ gì?”
Cô cười giảo hoạt, tự như đang nói: Anh mau thừa nhận đi, em nhìn thấu rồi.
Lỗ tai Nhạc Thính Phong đỏ lên: “Nếu có biết cũng đừng nói ra.”
Tất nhiên anh không thể để người khác nhặt được đôi giày mà Yến Thanh Ti đã dùng qua rồi.
“Không thể.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật một cái, hỏi: “Chân còn đau không?”
Yến Thanh Ti gật gật đầu: “Đau, làm sao bây giờ?”
Không ngờ Nhạc Thính Phong lại trả lại một câu: “Đáng đời em.”
“Hừ...” Yến Thanh Ti quay người, không thèm quan tâm anh nữa.
Nhạc Thính Phong nhìn cô, thấy cô vẫn không chịu động đậy, nói: “Nhìn mặt em kìa, phơi thành ra như vậy còn gì là diễn viên nữa, em còn chưa thành ảnh hậu, đừng tự hủy gương mặt mình như thế chứ.”
Yến Thanh Ti: “Mặt em, em thích thế đấy.”
“Anh không vui.”
“Anh quản được chắc?”
“Anh là ông chủ, là bạn trai của em, còn là chồng tương lai nữa, em nói xem anh có quản được không?”