Chương 748Cô thích nụ hôn này
Lành lạnh, ngọt ngọt lại giảm bớt mấy phần ngọt ngất, hương vị kia trở nên nhẹ nhàng khoan khái, có thể khiến người ta lên cơn nghiện.
Yến Thanh Ti há miệng ra, cô thích nụ hôn này.
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra: “Anh càng thích cách đút như thế này hơn.”
...
Về đến nhà, Nhạc phu nhân nhìn cánh tay với khuôn mặt của Yến Thanh Ti đều bị cháy nắng đến đỏ rực, há mồm liền nói: “Bác đã nói với con rồi, khẩu trang, kính mắt với mũ đều phải chuẩn bị tốt. Có phải con không mang theo đồ chống nắng không? Con nhìn mặt mũi xem này, ai ui, có đau hay không, mai lại bị lột da ra mất thôi, để bác giúp con dưỡng.”
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti xuống: “Mẹ, bọn con còn chưa ăn cơm đâu, ăn cơm trước được không?”
“Ờ, con đi bảo thím Ngũ bưng đồ ăn ra, để mẹ bôi đồ làm dịu cho Thanh Ti đã, nhanh thôi.”
Nhạc Thính Phong...
Được rồi, về đến nhà thì anh thành mệnh cu li rồi.
Nhạc phu nhân để Yến Thanh Ti tắm xong liền đem đồ trét trét lên mặt cô: “Sau này bác phải để trong túi con vài lọ kem chống nắng mới được.”
“Con nhất định sẽ chú ý.”
Nhạc phu nhân “hừ” một tiếng: “Bác không tin đâu, để lát nữa lấy cho con mấy lọ, lúc nào cũng phải mang trong người.”
“Thật mà, con sẽ chú ý mà.”
“Con nha, nhất định sẽ không thèm để ý thì có. Gương mặt này có bao nhiêu người ước ao, viện trưởng của thẩm mỹ viện bác hay đi hôm trước còn nói, gần đây có người cầm hình của con đi làm mẫu muốn chỉnh mặt đó.”
“Thật sao... vậy xem ra gương mặt này của con rất có ích nha.”
“Đúng thế.”
Nhạc phu nhân nhanh chóng bôi thuốc lên khắp mặt và cánh tay bị cháy nắng của Yến Thanh Ti, định kéo cô xuống ăn cơm lại nhìn thấy cô còn chưa mang giày, gót chân còn dán miếng gạc: “Chân làm sao vậy? Bị rộp gót chân sao?”
“Vâng, hôm nay con đi đôi giày không vừa chân.”
“Hay là giày chất lượng không tốt? Không sao, để bác tìm người làm giầy cho con, chọn loại da dê mềm nhất, tuyệt đối không bị xước chân, đi vào vừa đẹp lại vừa thoải mái.” Nhạc phu nhân vừa nói vừa đưa cho Yến Thanh Ti một đôi dép.
Yến Thanh Ti vội vàng nhận lấy đi vào: “Cảm ơn bác.”
Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay Yến Thanh Ti: “Cám ơn cái gì, sớm muộn gì chả thành người một nhà.”
Trên bàn cơm, Nhạc Thính Phong hỏi: “Chiều nay em không có việc gì chứ?”
“Ừ, không có.”
“Vậy thì em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh ăn xong còn phải về công ty một chuyến.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được.”
...
Nhạc Thính Phong rời nhà cũng không về công ty mà lái xe thẳng ra nghĩa địa ngoài thành phố.
Anh đoán Du Dực vẫn chưa rời đi.
Nếu như ông ta thực sự yêu mẹ vợ nhiều năm như thế, vậy lúc biết tin bà đã chết nhất định là đau đớn muốn chết, không thể rời đi nhanh như vậy. Nếu như ông ta thật sự đã rời đi thì chứng tỏ tình yêu của ông ta cũng không sâu đậm đến vậy.
Quả nhiên, lúc Nhạc Thính Phong chạy tới vẫn nhìn thấy xe của Du Dực đỗ tại đây.
Lúc này là bốn giờ chiều, mặt trời không chói chang như lúc trước nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn rất nóng.
Nhạc Thính Phong cầm một bó hoa sao xuống xe, từ đằng sau xe lấy một chai nước rồi hướng đi lên con đường mòn, xa xa đã trông thấy một bóng người đứng lẳng lặng bên bia mộ mẹ vợ.
Nhạc Thính Phong nhìn thôi đã cảm thấy nóng, có thể phơi mình dưới nắng lâu như vậy, ông ta cũng thật lợi hại, nhưng như thế mới biết tình cảm của ông ta sâu đậm nhường nào.
Nhạc Thính Phong đi tới, đặt bó hoa baby xuống nói: “Mẹ, con lại tới đây, lúc nãy con tới đón Thanh Ti chưa lên chào mẹ, mẹ đừng trách con nha.”