Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 799: Chương 799




Chương 799Vợ ông trồng cả một vùng thảo nguyên trên đầu ông rồi N

hạc phu nhân cười tự giễu: “Cũng tại tôi khi đó quá ngốc, quá ngây thơ, tôi còn nghĩ có lẽ vì bà còn nhỏ, đợi sau này trưởng thành rồi chắc sẽ tốt hơn. Nhưng hiển nhiên là bà không hề như vậy, bà càng lớn thì những việc bà làm ra càng quá đáng. Chuyện trước khi bà đi lấy chồng tôi không muốn kể hết từng việc một, vì dù tôi không có thể diện đi chăng nữa tôi cũng không nói ra được, nó quá bẩn thỉu, quá kinh tởm.”

Hạ Lan phu nhân trợn tròn mắt, nhưng vẻ mặt vẫn dữ tợn vô cùng, bà ta quát: “Tô Ngưng Mi, bà dựa vào cái gì mà nói tôi? Bà có tư cách gì mà nói tôi chứ? Phải, bà là đại tiểu thư của Tô gia, bà muốn gì mà không có, bà chẳng cần đưa tay ra, người ta cũng tự mình dâng tới trước mặt bà. Nhưng tôi thì sao, bà mở miệng ra là nói coi tôi như em gái bà, nhưng bà lại xem tôi như người hầu. Nếu bà thật sự coi tôi là em gái bà thì có gì cũng nên chia đều cho tôi chứ. Lúc cưới chồng, Tô gia cho bà bao nhiêu là của hồi môn, còn tôi thì sao, tôi có cái gì? Tôi chỉ có hai công ty nhỏ tầm thường. Là các người có lỗi với tôi nên tôi mới phải đối nghịch với bà cả đời!”

Yến Thanh Ti nghe thấy những lời này xong liền bật cười khanh khách: “Mụ già này, con mẹ nó chứ tôi thấy bà lú rồi có đúng khôngÉ Người ta coi bà là chị em thì phải chia gia sản cho bà à? Ở đâu ra cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng như thế hả? Người ta dựa vào cái gì mà phải cho bà, bà họ gì, họ Trương, nếu không phải là vì Tô gia nuôi lớn bà, bà nghĩ bà có thể gả được vào nhà Hạ Lan hay không? Thế mà bà còn muốn gia sản của Tô gia, não bà còn tàn đến thế nào nữa? Nhà họ Tô nuôi bà đúng là nuôi ong tay áo, đã không biết cảm ơn, còn chê người khác cho mình ít, nếu không phải bà ở Tô gia, đừng nói hai công ty nhỏ, con mẹ nó ngay đến một hào bà cũng không có đâu.”

Câu nói vặn vẹo của Hạ Lan phu nhân không chỉ khiến Yến Thanh Ti không nuốt nổi, mà rất nhiều người nghe xong cũng cảm thấy kinh hồn.

Logic kiểu này... đúng là thần kì quá đi mất!

Được người ta nuôi lớn, việc đầu tiên chẳng lẽ không phải là biết ơn sao? Thế mà bà ta lại muốn họ chia gia sản cho một người không liên quan gì như mình, logic này khiến người ta phát choáng.

Nhạc phu nhân chán ghét nhìn Hạ Lan phu nhân: “Tôi mà biết giờ con người bà trở nên thế này, năm ấy tôi đã bảo bà nội bà đưa bà về quê luôn cho rồi. Tôi thà nuôi một con chó còn hơn là bà, nếu bà đã muốn tìm chết như vậy mà không giúp đỡ thì đúng là không phải phép!”

Hạ Lan phu nhân gào lên: “Bà còn muốn làm gì nữa?”

Nhạc phu nhân nghiêng đầu nói: “Hạ Lan Minh Đức, ông đừng tưởng tôi chỉ đang nói chuyện cũ năm xưa, chuyên này vẫn còn chưa kết thúc đâu.”

Hai từ “kinh hãi” cũng không thể diễn tả hết được vẻ mặt của Hạ Lan Minh Đức lúc này, chưa kết thúc... là có ý gì?

Hạ Lan phu nhân hoàn toàn hoảng loạn, “Tô Ngưng Mi, bà câm miệng, đồ đê tiện... Bà câm miệng lại cho tôi, bà bôi nhọ tôi, bà đang bôi nhọ tôi...”

Nhạc phu nhân cười lạnh một tiếng: “Có phải bôi nhọ hay không, nói sự thật ra để chứng minh không phải là được rồi sao? Trong hơn mười năm sau khi bà kết hôn với Hạ Lan Minh Đức, bà vẫn chưa từng cắt đứt mối quan hệ của bà và tên chủ nhiệm hồi cấp ba kia.”

Nhạc phu nhân ngẩng lên nhìn về phía Hạ Lan Minh Đức: “Vợ ông vẫn duy trì quan hệ với vị thầy giáo kia bao nhiêu năm nay, mỗi lần ông đi công tác bà ta đều lén lút vụng trộm ở nhà, tất nhiên chuyện này vẫn chưa tính là quá đáng lắm, mấu chốt ở chỗ là ông không chỉ kiếm tiền để nuôi vợ ông, còn phải... nuôi thêm cả một tên đàn ông khác ở bên ngoài của vợ ông nữa. Oan uổng quá nhỉ? Không tin ông có thể kiểm tra xem vợ ông dùng chứng minh thư của người khác để mở tài khoản, bà ta cũng chuyển cho Ngô Quốc Đống không ít tiền đâu. Hạ Lan Minh Đức, bao năm nay trên đầu ông đã có cả một vùng thảo nguyên rồi, chúc mừng ông nhé, có thể mở trang trại nuôi trồng luôn được rồi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.