Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 863: Chương 863




Chương 863BÁC CỨ CHỜ MÀ XEM, CHỜ CHÁU CHƠI CHẾT KẺ ĐÓ K

ể cả muốn hãm hại ai, anh cũng sẽ không cho người đó tìm được cơ hội thoát thân.

Mà chuyện vu oan giết hại Diệp Linh Chi lần này, nói thẳng ra thì là quá vụng.

Ánh mắt Diệp Kiến Công chợt lóe lên nhưng trên mặt lại đều là vẻ tin tưởng cùng động viên, ông ta nói: “Không phải cháu làm là được. Bất kể như thế nào Diệp gia cũng không để cháu bị oan uổng, bác nhất định sẽ tìm một luật sư giỏi giúp cháu thắng vụ kiện này.”

Trong mắt Diệp Thiều Quang lóe lên sự châm chọc, anh nói: “Cám ơn lòng tốt của bác, nhưng mà không cần đâu, cháu sẽ tự tìm luật sư cho mình.”

Dùng luật sư của Diệp Kiến Công còn không phải tự đưa đầu vào rọ hay sao? Coi anh là thằng ngu thật đấy à?

Bàn về thủ đoạn, trong Diệp gia có ai là đối thủ của anh, còn dám múa rìu qua mắt thợ, nực cười.

Diệp Kiến Công than thở một tiếng: “Cháu... thôi được rồi, nếu cháu đã nói như vậy thì bác cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà cháu phải nhớ, cháu là người của Diệp gia, nếu có vấn đề gì nhất định phải tìm bác, chúng ta mới là người một nhà.”

Diệp Thiều Quang cười nói: “Cám ơn bác cả, cháu đã nhớ và sẽ nhớ thật kĩ.”

Nhớ kĩ người đâm sau lưng anh là người một nhà với anh, không chỉ đâm mà còn muốn chôn anh nữa!

Cái gì mà người một nhà? Nhà của người khác là bảo vệ nhau, còn cái nhà họ Diệp này chỉ có tính kế hãm hại lẫn nhau thôi.

Diệp Kiến Công do dự một lát, nói: “Chuyện này xong xuôi, cháu có thể bình an trở về thì... ra nước ngoài đi. Diệp gia lúc này đang có chút chuyện nên mấy đứa nhỏ các cháu cứ ra nước ngoài hết đi.”

Diệp Thiều Quang dùng ngón tay nhẹ lên chiếc còng tay trên cổ tay, nói: “Ra nước ngoài? Vậy thì không được.”

Diệp Kiến Công vỗ bàn một cái: “Không được cũng phải được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Diệp Thiều Quang chậm rãi nói: “Cháu còn chưa báo thù, làm sao ra nước ngoài được?”

“Cháu...”

Diệp Thiều Quang thản nhiên cười nói: “Bác cả, Diệp Thiều Quang cháu đây không phải là loại người ta tát cho một phát còn phải cười với người ta. Bị người ta mưu hại vu oan thành thủ phạm giết người, thù này mà không báo thì cháu không phải là Diệp Thiều Quang.”

Khóe miệng Diệp Kiến Công khẽ giật giật: “Cháu muốn báo thù như thế nào, chẳng lẽ còn muốn làm lớn chuyện này ra nữa sao? Chuyện này cháu phải nghe bác.”

Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng: “Cháu cứ không nghe thì sao? Bác cả, bác nói gì cũng không có tác dụng đâu, chuyện này cháu sẽ không bỏ qua. Bác cũng biết từ nhỏ đến lớn... ai dám động vào cháu mà cháu không làm tí gì đáp trả thì đó không phải phong cách của cháu. Chuyện này... hừ, đợi cháu ra ngoài rồi... cái tên chụp tội danh giết người lên đầu cháu đừng mong sống nổi thêm một ngày nào nữa.”

Lúc Diệp Thiều Quang nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Kiến Công, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên cực kì yêu nghiệt.

Diệp Kiến Công cảm thấy khó thở: “Cháu... cháu muốn bác tức chết có phải hay không?”

Diệp Thiều Quang giơ tay, nói: “Bác cả, cái mũ này cũng đừng chụp vào đầu cháu chứ. Cháu muốn làm bác tức chết chỗ nào? Rõ ràng là hiện tại có người không muốn cháu sống mà, cháu cũng không cần giả bộ quân tử làm gì, mà bản thân cháu cũng chả phải quân tử gì.”

Diệp Húc Quang khuyên nhủ: “Thiều Quang, cha anh với anh sẽ cùng nghĩ cách cứu em ra, trước hết em đừng làm gì cả, sau khi ra khỏi đây thì ra nước ngoài tránh một thời gian.”

Diệp Kiến Công thở dài một tiếng, tận tình khuyên bảo nói: “Thiều Quang, nghe bác cả nói một câu, bác cả sẽ không hại cháu.”

Diệp Thiều Quang đứng lên, sâu kín nói: “Bác cả, trên đời này người có thể chỉnh chết Diệp Thiều Quang cháu còn chưa được sinh ra, bác cứ chờ mà xem, chờ cháu chơi chết kẻ đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.